Bạch Ánh An với bộ lễ phục gợi cảm khó khăn lắm mới đợi được Lâm An Nam đến nơi, trên mặt nở nụ cười, cất bước lên đón.
Hứa Nhã Dung vội vàng giữ cô ta lại, nhắc nhở bên tai cô ta một câu: “Có gì từ từ nói, đừng có xốc nổi”.
“Con biết rồi”, Bạch Ánh An gật đầu, đi về phía mẹ con nhà họ Lâm.
“Bác Lâm, An Nam, hai người đến rồi”, cô ta nhiệt tình đi đến cạnh Lâm phu nhân, khoác cánh tay bà ta cười tươi xinh đẹp nói: “Bác Lâm hôm nay đẹp quá, trẻ hơn bình thường mấy tuổi luôn đó”.
Lâm phu nhân không mắc mưu cô ta, lặng lẽ rút khỏi tay cô tay nói nhỏ: “Tinh Nhiên, chẳng phải bác đã nói với cháu, nếu không muốn hại nhà họ Lâm bọn bác thì cách An Nam xa chút sao”.
“Bác gái…”.
“An Nam, cùng mẹ vào chào hỏi bà ngoại và anh họ con”, Lâm phu nhân dùng tay kéo tay áo Lâm An Nam, đi vào nhà trước.
Lâm An Nam nhìn Bạch Ánh An đang sượng mặt, xoay người đi vào nhà cùng Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân dẫn Lâm An Nam đến phòng khách, sau khi lễ phép gọi một tiếng mẹ, thì nháy mắt với Lâm An Nam, Lâm An Nam ngoan ngoãn gọi tiếng bà ngoại. Khi ánh mắt chuyển đến trên người Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên, trên mặt xẹt qua sự mất tự nhiên nói: “Anh họ, chị dâu họ”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh ta đi một mình, nghĩ bụng chẳng lẽ anh ta thực sự vì một câu nói của mình mà bỏ rơi Bạch Ánh An sao? Nếu thực sự như vậy, thì người đàn ông này cũng quá không đáng tin.
Lão phu nhân liếc Lâm phu nhân cười khẩy: “Hình như tôi không gửi thiệp mời cho nhà họ Lâm các cô nhỉ? Sao cũng đến đây?”.
Sắc mặt Lâm phu nhân thoáng cái tối đi, xấu hổ vô cùng.
Cô Nam Cung Ngọc vội vàng đi lên, cười ha hả cứu vãn tình hình nói: “Mẹ, Tiểu Như là con gái ruột của mẹ, An Nam lại là cháu ngoại ruột của mẹ, người nhà còn cần thiệp mời sao?”.
Lão phu nhân liếc hai mẹ con một cái, không nói gì nữa.
Ra khỏi phòng khách, lúc đi qua một hành lang gấp khúc, Lâm An Nam cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng kháng nghị: “Mẹ, nếu Nam Cung phu nhân này đã không nhận chúng ta, thì sao chúng ta phải lấy mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta chứ, nhà Nam Cung có tiền có thế thế nào đi chăng nữa, thì nhà chúng ta cũng không phải cầu xin bà ấy, nịnh bợ bà ấy”.
“Con thì biết cái gì?”, Lâm phu nhân bực mình trừng anh ta một cái: “Con còn không biết thủ đoạn của nhà Nam Cung sao? Họ muốn khiến con chết thì con sẽ không sống được, vốn dĩ hai nhà còn có thể bình an vô sự, nhưng con và con nhóc Tinh Nhiên kia trêu chọc người ta trước, việc này trách ai được đây?”.
“Con…”.
Lâm phu nhân ngắt lời anh ta: “Tóm lại con phải ngay lập tức hủy hôn ước với Bạch Tinh Nhiên, quan hệ tốt với người nhà Nam Cung”.
Thấy Lâm An Nam vẫn luôn trốn tránh mình, trong lòng Bạch Ánh An vừa tức vừa sốt ruột, cuối cùng chặn anh ta ở cửa nhà vệ sinh.
“Lâm An Nam, rốt cuộc anh có ý gì?”, Bạch Ánh An phẫn nộ trừng anh ta: “Chẳng lẽ anh định chia tay với em như vậy thật sao?”.
Lâm An Nam nhìn cô ta, trong mắt hơi áy náy: “Xin lỗi, lời của mẹ, anh không thể không nghe”.
“Mẹ anh căn bản là không nói lý”, Bạch Ánh An tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm anh ta: “Lúc đầu anh ở bên tôi là vì gia sản của nhà họ Bạch đúng không? Giờ để lấy lòng mẹ mình, để có thể trở thành người tiếp quản Lâm Thị, anh thậm chí còn bằng lòng từ bỏ chút tiền tài cỏn con của Bạch Thị? Lâm An Nam sao anh lại máu lạnh, vô tình, mặt dày vậy chứ?”.
Lâm An Nam bị cô ta nói cho tức giận rồi, trừng lại cô ta: “Bạch tiểu thư, cô lén lút quyến rũ tôi sau lưng em gái mình, chẳng lẽ không phải là vì tài sản của nhà họ Lâm sao? Chúng ta lợi dụng nhau, phối hợp với nhau, cùng nhau đưa sự nghiệp phát triển. Nhưng giờ cô đã có hại mà không có lợi với tôi,