Trong đêm, khách khứa lần lượt ra về, trong nhà cũng dần dần bắt đầu yên tĩnh lại.
Bạch Tinh Nhiên đang khoanh chân ngồi trên sofa xem tivi, nghe thấy cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân bất thường, sau khi buông điều khiển đi đến cửa, thì mở he hé cửa ra.
Ngoài cửa, Phác Luyến Dao đỡ Nam Cung Thiên Ân đang lao đảo đi tới từ phía cầu thang, Nam Cung Thiên Ân hiển nhiên đã uống say rồi.
Cô đẩy mở cửa bước ra, đón Nam Cung Thiên Ân từ tay Phác Luyến Dao nói: “Để chị”.
Phác Luyến Dao giao Nam Cung Thiên Ân cho cô, cười khẽ với cô nói: “Vậy anh họ giao cho chị nhé, chị dâu họ”.
“Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi”, Bạch Tinh Nhiên đỡ Nam Cung Thiên Ân về đến phòng ngủ của anh, lúc đặt anh xuống giường thì không nhịn được mà trách móc một câu: “Biết rõ là sức khỏe mình không tốt còn cứ uống say”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý cô, giơ tay lên giật cà vạt trên cổ.
“Để tôi”, Bạch Tinh Nhiên thấy anh giật mãi chẳng được, nên cúi người giúp anh tháo cà vạt trên cổ ra.
Cô đặt cà vạt lên cái tủ đầu giường, nhưng không rời đi, mà ngồi cạnh giường nhìn anh, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, để lộ vẻ u buồn mờ nhạt.
Cô cảm thấy mình cần phải giải thích với anh về việc lễ phục, nên dè dặt nói: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, về việc lễ phục… vừa nãy tôi đã hỏi rồi, là Phác tiểu thư lấy cho tôi, nhưng cô ấy cũng xuất phát từ lòng tốt, cô ấy hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng yêu nhau, hi vọng anh có thể bước ra khỏi ám ánh quá khứ sớm hơn”.
Nam Cung Thiên Ân mở đôi mắt sâu thẳm, tầm nhìn hơi mơ hồ nhìn thẳng cô.
Điều khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy may mắn là anh không nổi giận, mà dùng giọng điệu trầm thấp ảm đạm hỏi: “Biết tại sao cô có thể ở nhà Nam Cung lâu vậy không?”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
Chẳng lẽ không phải vì nhẫn trên ngón áp út không tháo được sao?
“Vì trên người cô có bóng dáng cô ấy”, anh cười khẽ, nụ