Không đợi Bạch Ánh An lên tiếng, Bạch Tinh Nhiên đã nói tiếp: “Giờ Nam Cung lão phu vẫn chưa đọc báo, cho nên chưa tỏ thái độ gì, nhưng với sự nổi tiếng của Nam Cung Thiên Ân hiện tại, thì việc này chắc chắn sẽ ngày càng to, lão phu nhân chẳng mấy mà biết. Tôi nghĩ Bạch đại tiểu thư chị chắc chắn cũng không hi vọng tôi vì việc này mà bị Nam Cung phu nhân đuổi khỏi nhà đâu nhỉ?”.
Bạch Ánh An đương nhiên không muốn, cô ta vẫn đợi thời cơ chín muồi, vào nhà Nam Cung thay Bạch Tinh Nhiên đây.
Cô ta cười nhạt: “Nhưng theo tôi biết, Nam Cung Thiên Ân hiện tại đã dìm đại bộ phận các trang truyền thông xuống rồi”.
“Nam Cung Thiên Ân đúng là sẽ làm vậy, nhưng chị có từng nghĩ, giờ là thời đại mạng internet phát triển, dù anh ấy có ba đầu sáu tay cũng không thể dìm hết tin tức xuống”.
Bạch Ánh An nghĩ một lúc, sau đó nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm cô ta, nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi muốn chị xuất hiện với thân phận vợ chưa cưới của Lâm An Nam, sau đó tìm một bên truyền thông nói rõ chiều hôm qua người ở với Lâm An Nam ở cung văn hóa cũng là chị. Với bản lĩnh của Bạch đại tiểu thư chị, tôi nghĩ đây không phải việc khó nhỉ?”.
“Việc không khó, nhưng sao tôi phải giúp cô?”, Bạch Ánh An khoanh hai tay trước ngực liếc cô.
“Xin hãy chú ý, giờ chị đang giúp chính mình, chứ không phải giúp tôi”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy cầm cốc nước lên uống một ngụm.
“Cô nói xem nếu tôi không giúp cô thì lão phu nhân sẽ làm gì cô? Có đánh chết cô không?”.
Nói đến việc này, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được mà rùng mình, cô không lo sẽ bị đánh chết, càng không lo bị đuổi khỏi nhà Nam Cung, cái cô lo là lão phu nhân sẽ dùng gia pháp với cô, hoặc sẽ đưa cô đi như những phụ nữ trước đây, vĩnh viễn không về được Châu Thành.
Huống hồ nhẫn còn trên tay cô, lão phu nhân cũng không thể đuổi cô ra khỏi nhà Nam Cung.
“Nếu thực sự như vậy, chị cũng đừng mong có thể thay thế tôi làm thiếu phu nhân của nhà Nam Cung nữa”.
Bạch Ánh An im lặng một lúc, giơ tay ra với cô: “Thứ tôi muốn đâu?”.
Bạch Tinh Nhiên biết cô ta muốn cái gì, cũng đã chuẩn bị xong sẵn, cúi đầu lấy một quyển vở trong túi xách đưa cho cô ta. Bạch Ánh An nhận lấy lật xem, bên trong ghi chép gọn gàng toàn bộ những việc của cô ở nhà Nam Cung.
Bạch Ánh An tùy tiện lật xem mấy lượt, gập quyển sổ lại cười yểu điệu nói: “Nể tình cô nghe lời như vậy, yên tâm đi, việc này tôi chắc chắn sẽ giúp”.
“Là đang giúp bản thân chị”, Bạch Tinh Nhiên cắn răng nhắc lại một lần.
Bạch Ánh An nhún vai không quan tâm: “Tùy cô nói sao cũng được, tôi không quan tâm”, nói xong, cô ta đứng dậy khỏi sofa: “Về trước đây, tuần sau nhớ tự giác đưa sổ ghi chép đến”.
Bạch Ánh An đi rồi, Bạch Tinh Nhiên vùi cơ thể vào sofa mềm mại.
Vốn dĩ còn hẹn bác sĩ sáng nay sẽ đến để phá thai, không ngờ lại xảy ra việc này, hơn nữa còn đang ở đầu sóng ngọn gió như vậy, xem ra không phá thai được rồi.
Ngồi một lúc trong quán cà phê, Bạch Tinh Nhiên do dự lúc lâu, cuối cùng mới lấy điện thoại ra gọi vào số của Lâm An Nam.
Cô không muốn có dính dáng gì với anh ta, cũng biết rõ mình không nên gọi điện cho anh ta nữa, nhưng cô muốn biết chân tướng, muốn biết rốt cuộc ai đang hãm hại mình sau lưng, nếu không thì sau này bản thân chết thế nào cũng không biết.
Điện thoại vừa kết nối, Lâm An Nam đã ngay lập tức nghe máy, giọng nói nghe có vẻ hơi buồn bực: “Tinh Nhiên, em tìm tôi?”.
“Lâm thiếu gia, việc trên báo chắc anh đã thấy rồi nhỉ? Còn tôi gọi cho anh chỉ muốn biết tất cả những việc này rốt cuộc là sao”, Bạch Tinh Nhiên vẫn xa cách lạnh nhạt như cũ.
Giọng nói vốn bực bội của Lâm An Nam hơi trầm xuống: “Tinh Nhiên, em có ý gì? Đang nghi ngờ tôi à?”.
“Chẳng lẽ không nên sao?”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy hỏi vặn lại: “Tôi và anh ở cạnh nhau chỉ mấy phút thôi, thế mà trùng hợp lại bị mượn góc chụp ảnh, nếu không phải có người cố ý làm vậy thì sao lại có việc trùng hợp thế chứ?”.
“Việc này đúng là rất trùng hợp, nhưng quả thực không phải