Nụ cười trên mặt Phác Luyến Dao nhạt đi, thay vào đó là sự bất lực và thương hại: “Thực ra nói thật, bác sĩ căn bản không thể xác định được bệnh của anh họ, không chỉ bác sĩ của Bệnh viện Hồng Ân, mà nước ngoài cũng vậy”.
“Sao lại như vậy…”.
“Mọi người đều muốn biết sao lại thế”, Phác Luyến Dao cười khổ một cái, nhìn chằm chằm cô vặn hỏi: “Chị tin lời đồn không? Tin có lời nguyền kiếp trước không? Nếu tin, vậy thì cứ tin như mọi người đi”.
“Em thì sao? Em cũng tin à?”, là bác sĩ, lại là con gái thời hiện đại, Phác Luyến Dao đáng lý ra phải đề cao khoa học, phản đối mê tín mới đúng.
“Em… tin”, Phác Luyến Dao do dự một lát, mới lại nói: “Nhiều khi sự việc sờ sờ ra đó, em không tin không được”.
“Ý em là em cũng tin người tình định mệnh? Em tin Thiên Ân thiếu gia chỉ cần tìm được người tình định mệnh của mình thì có thể sống qua 30 tuổi?”.
“Em tin”.
“Không ngờ em lại tin”, lòng Bạch Tinh Nhiên thắt lại, đến cả Phác Luyến Dao làm bác sĩ cũng tin, vậy cô còn có lí do gì để không tin?
Có phải cô bắt buộc phải trả Nam Cung Thiên Ân cho Bạch Ánh An thì anh mới có cơ hội sống tiếp không? Lòng lại bắt đầu âm ỉ cuộn đau .
Lúc từ vườn treo về phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân đã tựa vào đầu giường thiếp đi.
Cô đặt quần áo mới trợ lý Nhan đưa tới vào tủ quần áo, nhẹ tay nhẹ chân đi tới, đắp gọn chăn cho anh, lại lấy điều khiển trong tay anh đặt xuống chiếc tủ đầu giường.
Tối qua cơ thể không thoải mái, sáng nay lại dậy sớm như vậy để giải quyết việc trên báo, lúc này chắc chắn anh mệt chết đi được nhỉ? Cho nên mới tựa vào giường thiếp đi.
Để khiến anh ngủ một giấc thật ngon, Bạch Tinh Nhiên tự ý cài điện thoại của anh thành im lặng, lại kéo rèm cửa sổ lại, giảm ánh sáng trong phòng, sau đó về cạnh giường ngồi xuống, nhìn gương mặt ngủ say an lành của anh.
Chỉ có lúc anh ngủ cô mới dám nhìn ngắm anh không kiêng dè gì thế này, hơn nữa ánh mắt dịch lên trên thì không rời đi nữa.
Nhìn một lúc, mí mắt Bạch Tinh Nhiên bắt đầu mỏi, sau đó đầu gục xuống giường ngủ mất.
Màn đêm dần buông xuống, Bạch Tinh Nhiên vẫn còn chưa dậy, nhưng Nam Cung Thiên Ân trên giường thì lại dần tỉnh lại. Anh mở mắt ra, nhìn quanh quất, sau đó ánh mắt dịch xuống, dựa vào ánh sáng cuối cùng bên ngoài cửa sổ nhìn về phía Bạch Tinh Nhiên đang say ngủ cạnh giường.
Bạch Tinh Nhiên đối diện với anh, đầu gối lên cánh tay ngủ ngon lành, yên bình.
Không có ngũ quan quá xinh đẹp, nhưng lại có nét độc đáo thuộc về riêng cô, đặc biệt là đôi mắt, linh hoạt đáng yêu.
Mỗi khi nhìn vào mắt cô, trong đầu anh cứ xuất hiện diện mạo của người con gái đó, đây cũng là điểm giống nhau của Bạch Tinh Nhiên với cô ấy.
Lòng bàn tay như ngọc của anh hơi giơ lên, không kiềm được mà đặt lên mặt cô, mắt cô ấy…
Cảm giác được sự quấy rầy của người khác, Bạch Tinh Nhiên ư hử như mèo con, bực mình dùng bàn tay xua cái sự làm phiền trên mặt đi. Nhưng khi ngón tay chạm vào ngón tay Nam Cung Thiên Ân, thì theo bản năng trở tay nắm vào lòng bàn tay, thỏ thẻ nói một câu: “Tiểu Ý, đừng quậy…”.
Trong trí nhớ của cô, ngoài Tiểu Ý ra thì sẽ không