Phác Luyến Dao hạ giọng hỏi: “Anh họ, thuốc buổi chiều anh uống chưa?”.
“Chưa, lát nữa uống”, Nam Cung Thiên Ân vẫn điều khiển điện thoại.
“Lát nữa nhớ uống đó”, Phác Luyến Dao dặn dò.
Mặc dù cô ta cố ý nói nhỏ, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn bị làm phiền nên tỉnh lại, cô từ từ mở hai mắt, vừa hay nhìn thấy bóng lưng xa dần của Phác Luyến Dao. Lại cúi đầu nhìn mình, mới nhận ra mình thế mà lại dính sát vào người Nam Cung Thiên Ân, cánh tay còn ôm eo anh.
Trước khi cô ngủ rõ ràng chỉ dựa sát vào Nam Cung Thiên Ân chút thôi, sao ngủ một giấc tỉnh dậy…
Trời ơi, chẳng lẽ trong tiềm thức, Bạch Tinh Nhiên cô cũng là một người phụ nữ háo sắc sao?
Cô nhanh chóng rụt cánh tay vắt ngang trên người anh về, sau đó ngồi dậy khỏi giường, ngại ngùng cười khan nói: “Giường này nhỏ quá, xin lỗi nhé”.
“Tại sao lại xin lỗi?”.
“Tôi… bình thường không háo sắc thế đâu”.
“Tối hôm kia người bò trên người tôi liếm cả tối như chó con chẳng lẽ không phải cô sao?”, mặt người nào đó không đỏ, không thở gấp, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình điện thoại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc đỏ ửng, tối hôm kia? Tối hôm kia chẳng phải anh nôn ra máu phát bệnh sao? Thế mà vẫn nhớ cô bò trên người anh liếm…
“Đấy là hôn!”, cô không vui sửa lại.
Tức quá đi mất, mặc dù lần đầu tiên cô chủ động hôn một người đàn ông, kỹ thuật không tốt, nhưng cũng không cần hình dung nụ hôn của cô là chó con liếm chứ?
“Theo tôi thấy thì chó còn hôn chuyên nghiệp hơn cô”.
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng, sau đó nản lòng nói: “Được rồi, anh nhiều phụ nữ, kinh nghiệm phong phú, tôi không so được với anh, được chưa?”.
Cô hờn dỗi tựa vào đầu giường sát anh, một tay vớ lấy điện thoại ở cái tủ đầu giường, mở máy chủ.
Vừa đăng nhập vào máy chủ, thì dù là khu vực nói chuyện công cộng hay là hòm thư riêng của cô đều đã bị tin tức lấp đầy.
Cô nhanh chóng đọc một lượt tin nhắn riêng, có người nhẹ nhàng khuyên cô đừng ly hôn với Băng Phong, dù sao kết hôn lâu vậy rồi, cũng có một vài đồng đội vốn ngứa mắt cô chửi cô vong ân phụ nghĩa, lợi dụng Băng Phong xong thì đá người ta.
Đọc tin được một nửa, cô cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì, hai tiếng trước cô đã cưỡng chế giải trừ hôn ước với Băng Phong!
Hai tiếng trước cô đang say ngủ, nằm mơ mộng đẹp, sao có thể chạy đi ly hôn với Băng Phong, hơn nữa còn là cưỡng chế ly hôn?
Rốt cuộc là “việc tốt” ai làm?
Cô bực mình chuyển sang Nam Cung Thiên Ân, giơ điện thoại ra trước mặt anh: “Nam Cung Thiên Ân! Có phải là việc tốt anh làm không?”.
“Đúng”, Nam Cung Thiên Ân không ngẩng đầu lên.
“Anh… sao anh có thể làm vậy?”, Bạch Tinh Nhiên bực mình kêu gào: “Tôi còn đang làm một nhiệm vụ rất quan trọng với anh ấy, hơn nữa sắp xong rồi, thế mà anh đột nhiên cưỡng chế bọn tôi ly hôn, cơ hội nhiệm vụ hiếm có như vậy, anh… anh đền được không?”.
“Không thấy tôi đang nỗ lực thăng cấp à?”.
“Liên quan gì tôi?”.
“Lấy cô”.
Bạch Tinh Nhiên bị hai chữ cuối cùng của anh làm cho sửng sốt, anh đang nói gì? Lấy cô?
“Muốn lấy tôi? Không dễ thế đâu”.
“Thử thì biết thôi”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng buông điện thoại, nghiêng người áp sát: “Muốn lấy cô khó đến mức nào? Có phải chưa lấy bao giờ đâu”.
“Anh! Mặt dày!”, Bạch Tinh Nhiên xấu hổ đẩy mặt anh ra sau, sau