Nhưng khi vừa mới đụng vào cửa, người đàn ông bên cạnh cô đã mở miệng: "Cho cô hai mươi phút, thay một bộ đồ khác."Tô Thiên Tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo trên người mình.Cô đang mặc bộ quần áo mà cô thích nhất, không phải hàng hiệu, thậm chí chất lượng cũng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng lại vô cùng hợp với khí chất của cô.Lúc chuyển nhà cô không nỡ vứt đi, thế là nó đã được đưa tới Lệ gia cùng với cái vali của cô.Không ngờ, ngay cả chuyện này mà anh cũng chú ý."Cầm." Lệ Tư Thừa tựa như không quan tâm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nhưng trên tay đã cầm một cái thẻ đưa cho cô.Tô Thiên Tử nhìn cái thẻ trên tay anh, có hơi bất ngờ.Anh vậy mà lại… cho cô tiền?Trái tim Tô Thiên Từ khẽ run lên, khó mà tin được giương mắt nhìn anh.Trên mặt Lệ Tư Thừa không chút gợn sóng, thật giống như cái thẻ 500 vạn này đưa cho cô không hề đáng giá.Nhưng trong lòng Tô Thiên Tử lại nổi lên một cơn sóng lớn.Cô kinh ngạc không phải vì anh ra tay hào phóng, mà là… tính cả kiếp trước thì đây là lần đầu tiên anh đưa một vật gì đó cho cô.Thấy cô sững sờ, Lệ Tư Thừa có chút không vui, nhíu mày nói: "Đừng để Tô gia nghĩ rằng Lệ gia chúng tôi tiếc tiền, không mua nổi cho cô một bộ quần áo."Nghe thấy thế, Tô Thiên Từ theo bản năng ra nhìn ra bên ngoài, phát hiện nơi này là một trung tâm thương mại, trong lòng đã bình thường trở lại.Quả nhiên, không có khả năng là vì cô."Cảm ơn." Tô Thiên Từ cũng không khách khí mà vươn tay nhận lấy, cô mở cửa xuống xe.Lệ Tư Thừa nhìn cô đi vào cửa hàng quần áo lớn gần đó, trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ suy tư.Dường như, cô không giống với lúc trước.Thái độ như thế không giống như đang giả vờ. Nói như vậy, khoảng thời gian trước kia mới là Tô Thiên Tử đang giả vờ?Rốt cuộc thì đâu mới thực sự là cô.--- ------Tiến vào một cửa hàng xa xỉ nhất, Tô Thiên Tử vừa bước vào đã bị nhân viên của cửa hàng nhìn chăm chú.Nhóm nhân viên ở quầy lễ tân