Nửa đêm, Lệ Tư Thừa bị tiếng kêu của Tô Thiên Từ làm cho tỉnh lại.Trước giờ giấc ngủ của anh đều không sâu, mà giờ bị tiếng kêu của cô làm cho tỉnh lại, lập tức mở mắt."Lệ Tư Thừa!"Đôi lông mày dài nhíu chặt vào nhau, Lệ Tư Thừa xoay người lại nhìn.Tô Thiên Từ cuộn mình thành hình tròn, hai tay nắm thật chặt chăn trên người, trán chảy đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hô vừa lớn vừa gấp rút."Không phải tôi, không phải tôi..."Không phải tôi hạ dược, không phải tôi phóng hỏa, không phải tôi giết người, không phải tôi, không phải...Trong mộng, Đường Mộng Dĩnh ôm Lệ Tư Thừa từng bước ép sát, cười đến đắc ý, nói to với cô: Tôi sẽ thay thế cô, trở thành Lệ phu nhân!Tô Thiên Từ, cô đi chết đi, đi chết, đi chết đi!Mà Lệ Tư Thừa đứng bên cạnh cô ta, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Tô Thiên Từ và chó, không được đi vào."Mỗi một chữ, đều giống như từng loạt đạn, hung hăng bắn xuyên qua cô.Cô đau quá, đau quá...Nước, vượt qua cả đỉnh đầu cô."Cứu mạng, cứu tôi..."Hô hấp của Tô Thiên Từ trong chớp mắt liền trở nên khó khăn, hai tay cô vùng vẫy như người sắp chết chìm, muốn bắt lấy chiếc phao cứu mạng, nhưng lại tuyệt vọng, bi ai...Lệ Tư Thừa nhìn động tác của cô, đưa tay qua muốn đánh thức cô, đột nhiên Tô Thiên Từ ngay tại thời điểm anh đưa tay ra thì lập tức bắt lấy tay anh.May mắn, mừng rỡ, cả người đều dán chặt vào người anh.Giống như là vừa trải qua sinh tử, Lệ Tư Thừa bị cô coi như phao cứu mạng mà ôm thật chặt.Trên người Tô Thiên Từ đã ướt đẫm mồ hôi, cô lại ôm anh khiến cho cả người đều trở nên nhớp nháp.Lệ Tư Thừa nhướng mày, ngay tại thời điểm anh cho là cô là cố ý, bên tai lại truyền đến tiếng hít thở đều đều.Ngủ say rồi!Lệ Tư Thừa đen mặt, đưa tay muốn đẩy cô ra.Nhưng khi Tô Thiên Từ vô ý thức ôm thì khí lực so với thời điểm cô có ý thức lớn hơn rất nhiều.Đẩy một cái, bất động.Đẩy cái nữa, Tô Thiên Từ ngược lại càng ôm chặt hơn."Không phải tôi, thật sự không phải..."Trong giọng nói mơ của cô còn mang theo chút nghẹn ngào.Lệ Tư Thừa cũng