o
Nền trắng của Word tỏa ánh sáng lờ mờ trong phòng.
Lịch Duyệt Tinh đã ngồi trước máy tính, đối mặt với file tài liệu trắng trơn hai tiếng đồng hồ.
Tư thế của hắn dần dần thay đổi, từ hai tay đặt trên bàn phím lưng ưỡn thẳng, tới hai tay ôm ngực lưng tựa vào thành ghế, rồi đến hai chân nhấc cao đầu ngửa ra sau, càng lúc càng èo uột tùy ý.
Thời gian trôi tích tắc.
Biểu tượng QQ ở góc dưới cùng bên trái màn hình vẫn kêu tít tít tít không ngừng.
Lịch Duyệt Tinh với điệu bộ hồn lìa khỏi xác rốt cuộc cũng thấy khó chịu.
Hắn thu hai cặp giò gác trên mặt bàn, ưỡn người ngồi thẳng dậy, quơ chuột nhấp mở avatar đầu chú mèo Kitty màu hồng đang nhấp nháy.
Quả nhiên, lời nhàm tai.
Gấu Trúc:
“Có đấy không?”
“Tây Mộc Tử, đã năm ngày kể từ lần trước cậu bảo sẽ đưa anh ngoại truyện rồi”
“Đã hai trăm bốn mươi tiếng kể từ lần trước nữa cậu bảo sẽ đưa anh ngoại truyện rồi”
“Lần trước trước nữa là 35*24*60 phút”
“Tây Mộc Tử à, cậu phải chăm chỉ viết truyện, ngày ngày tiến về phía trước mới có thể nuôi hạt dẻ nhỏ, hạt dẻ nho nhỏ, mẹ hạt dẻ, mẹ hạt dẻ nho nhỏ…”
Lịch Duyệt Tinh lại uể oải thở dài.
Gấu Trúc là biên tập giản thể của Lịch Duyệt Tinh, đã ký hợp đồng quyển sách trước đó của hắn.
Đừng thấy người này thích dùng avatar mèo Kitty màu hường giả nai mà tưởng anh ta là một cô em đáng yêu, thật ra anh ta là thằng cha cao to thô kệch, nốc một hơi hết cả chai bia.
Khi ấy mấy biên tập và tác giả gặp gỡ nhậu nhẹt, Lịch Duyệt Tinh bị bọn họ gô vào bàn trút rượu.
Lúc uống say hắn ngơ ngác ký hợp đồng, để rồi trải qua cuộc sống năm ngày bị người ta hối bản thảo… Đối phương còn cần mẫn hơn cả hóa đơn điện nước của hắn.
Lịch Duyệt Tinh oán thầm một câu, đặt hai tay lên bàn phím gõ một hàng chữ.
“Xin chào, hiện tại tôi đang ra ngoài thu thập tài liệu, không ngồi ở máy tính, có chuyện nói sau.
(Đây là hệ thống trả lời tự động)”
Gấu Trúc: “…”
Gấu Trúc gào thét: “Tiêu Đường Tây Mộc, cậu lại cho anh leo cây có đúng không? Cậu thế này là giết anh rồi!”
Lịch Duyệt Tinh là tác giả đã ký hợp đồng với tiểu thuyết Chung Điểm, trang web văn học cho nam giới lớn nhất Internet ở giai đoạn hiện tại, bút danh Tiêu Đường Tây Mộc.
Nguồn gốc của nó hết sức đơn giản, khi đăng ký làm tác giả, hắn đang ăn hạt dẻ caramel, tách Lịch (栗) ra là thành Tây Mộc (西木)… Tóm lại, đây không phải trọng điểm.
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục trả lời Gấu Trúc:
“Xin chào, hiện tại tôi đang ra ngoài thu thập tài liệu, không…”
Gấu Trúc quăng một bức ảnh chụp màn hình, đó là bình luận tiêu cực từ bộ tiểu thuyết lịch sử võ hiệp “Đại Tranh” của Lịch Duyệt Tinh:
“Công công Tây Mộc lại thái giám rồi”
“Thái giám chết bầm lại thái giám nữa rồi”
“Có một vài cuốn sách đã kết thúc, thật ra vẫn chưa kết thúc; có một số kẻ còn sống, nhưng hắn lại là một tên thái giám*”
*Thái giám ở đây dùng để ví von việc viết tiểu thuyết, kể chuyện chưa kể hết, kể được một nửa thì “không có đoạn sau”, đào hố mà không lấp, hay drop giữa chừng.
Từ đó TJ văn sinh ra, TJ= thái giám = ngừng bút
“Nửa sau truyện viết cái thổ tả gì thế này, mở bàn tay vàng ngược, tấm lòng của Jack Sue khiến công công cảm động hả?”
“Hôm nay, ngay bây giờ, tôi chỉ có thể gào lên giận dữ, ngoại truyện đâu?!”
Gửi ảnh xong, Gấu Trúc vẫn chưa thôi.
Anh ta nói tiếp: “Cậu nhìn những bình luận này đi, cậu không có tí cảnh giác nào sao? Cậu không có tí phẫn nộ nào sao? Cậu không có tí suy nghĩ muốn giải thích vả mặt sao? …”
Lịch Duyệt Tinh: “Không có.”
Gấu Trúc: “Quả nhiên cậu có đó.”
Lịch Duyệt Tinh bĩu môi, sau đấy đăng ảnh, gửi phản hồi tích cực vừa dài vừa nhiều trên Weibo và dưới khu bình luận của “Đại Tranh” cho người ta, ai mà chả biết đăng ảnh: “Thích nói gì thì nói, tôi không thèm quan tâm.”
Gấu Trúc nhìn khung chat bị spam.
Rõ ràng là quan tâm quá gì nữa.
Gấu Trúc nói sâu xa: “Dù không giải thích vả mặt thì cũng phải viết kế hoạch sáng tác, giải thích diễn biến cốt truyện ở nửa sau cho độc giả chứ, biết đâu trong quá trình bộc bạch cậu lại có linh cảm viết ngoại truyện thì sao?”
Lịch Duyệt Tinh: “Không.”
Gấu Trúc khó hiểu: “Vì sao?”
Lịch Duyệt Tinh tự phụ bảo: “Kế hoạch sáng tác của tôi chỉ có tôi mới hiểu được thôi.”
Gấu Trúc: “…” Má nó cái đồ trẻ trâu.
Kể từ hôm giục bản thảo sớm nhất, giục liên tục 35*24*60 phút, giục hết đủ mọi tư thế, Gấu Trúc cũng hết cách, anh ta quyết định dùng đòn sát thủ của mình.
Gấu Trúc nói chậm rãi: “Bữa nọ chúng ta uống rượu với nhau, cậu đã ấn dấu vân tay.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn nhìn con chữ xuất hiện trong khung chat, vô thức nhớ lại lần uống rượu trước đó…
Hình ảnh như mảnh vỡ rời rạc lướt qua tâm trí.
Hình như có tờ giấy thật.
Trong sự ồn ào của mọi người, hắn ấn dấu vân tay, nội dung là… là…
Gấu Trúc lẳng lặng gửi ảnh chụp màn hình một tờ giấy, bên trên chính là dấu vân tay của Lịch Duyệt Tinh.
Tôi, Tiêu Đường Tây Mộc, chính chủ.
Tuyên bố, nếu trong vòng ba tháng không viết xong ngoại truyện của “Đại Tranh” thì sẽ viết thêm một trăm nghìn chữ phần kết!
Tôi cược con chim họa mi!
Mọi người làm chứng, không viết thì tự thiến!
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh nói: “Tôi và anh có thù oán gì thế?”
Từ ngữ lạnh lùng hiện ra.
Gấu Trúc: “Chúng ta không thù không oán.
Công công Tây Mộc à, anh là fan truyện của cậu đó.”
***
Sức chiến đấu của bạn fan này thiệt là thiệt là đáng sợ.
Đáy lòng Lịch Duyệt Tinh vô cùng sầu não, nhưng thời gian chung quy cũng chẳng có khả năng quay ngược trở lại.
Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm, đó là nói không lại thì dứt khoát đừng nói nữa, dẫu sao cũng chả chọc nổi, kiểu gì thì kiểu vẫn lẩn được mà?
Hắn logout, ngã người xuống ghế sô pha, định bụng lướt Weibo.
Không có linh cảm, viết ngoại truyện cái khỉ gió, chẳng bằng lướt Weibo tìm linh cảm, biết đâu lướt một thôi một hồi lại có cảm giác thì sao?
Lịch Duyệt Tinh mất tập trung, lúc chọn biểu tượng không cẩn thận chạm lệch, trượt sang bên cạnh.
Điện thoại đen màn hình.
Mấy giây sau, trái tim màu hồng xuất hiện ở chính giữa màn hình, đập thình thịch hai cái.
Ánh sao hiện ra trong màn đêm, sau đấy hóa thành tia sáng lấp lánh, tụ lại dưới trái tim màu hồng, hợp thành ba chữ.
Yêu Đương Đi!
Lịch Duyệt Tinh ngẩn người, mang nỗi lòng mờ mịt nhìn hình ảnh hết sức xa lạ này.
Cái gì đây?
Mình từng tải cái này hả?
Chả nhẽ bữa nọ tải xuống cùng với một đống game…?
Sau vài giây đồng hồ, logo mở màn biến mất, một tuyên bố trách nhiệm rất dài hiện ra.
“Đây là game nuôi dưỡng yêu đương”
“Người chơi sẽ gặp người yêu của riêng mình trong game, đó là người sẽ ở bên người chơi cả đời, khi người chơi đồng ý vào game, đại diện cho việc người chơi đồng ý ký hợp đồng tình yêu”
“Hợp đồng như sau”
“Một: …”
Dài quá lười đọc.
Lịch Duyệt Tinh ấn đồng ý luôn.
“Xoạch” một tiếng, điều khoản hợp đồng chồng lên tuyên bố trách nhiệm, rồi cả hai cùng biến mất.
Game chính thức bắt đầu.
Bóng tối biến mất, một căn phòng phiên bản chibi xuất hiện trên màn hình.
Căn phòng rất đơn giản, vách tường màu trắng, sàn nhà màu đen, cửa sổ và cửa ra vào đều là kính mờ, có thể loáng thoáng trông thấy thứ gì đấy nhưng không rõ.
Ngoài cái đó ra, trong phòng còn có bàn ghế và giường ngủ.
Có một nhóc chibi ngồi ở mép giường.
Nhóc tí hon có mái tóc dài, mắt xám, mặc áo ngủ sọc trắng xanh, đang nhìn xung quanh.
Lịch Duyệt Tinh chỉ liếc một cái, trong màn hình đã nhảy ra khung đặt