o
Hôm sau tỉnh dậy, Túc Minh Khiêm tiếp tục phục hồi chức năng.
Về việc này, Lịch Duyệt Tinh đã chuẩn bị tâm lý và tư vấn đầy đủ hồi còn ở trong nước.
Lịch Duyệt Tinh thấy nhân viên y tế tới nhà, hắn đi cùng Túc Minh Khiêm, nhìn cậu được nhân viên đẩy vào phòng vật lý trị liệu được thu xếp riêng trong biệt thụ, tiếp nhận một số vật lý trị liệu phục hồi chức năng chuyên nghiệp.
Bên trong có rất nhiều máy móc to nhỏ, trông hết sức phức tạp.
Túc Minh Khiêm nằm ngửa trên một trong những chiếc giường trị liệu cực lớn.
Cậu chỉ mặc một bộ quần áo vừa người mỏng tang, tứ chi lộ ra ngoài không khí.
Mấy dụng cụ Lịch Duyệt Tinh không biết di chuyển trên tay chân Túc Minh Khiêm.
Những dụng cụ này dường như đem đến ít gánh nặng cho Túc Minh Khiêm.
Lịch Duyệt Tinh có thể thấy, dụng cụ di chuyển tới đâu, nơi đấy bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, sau đó, mồ hôi thi nhau túa ra trên trán và cổ Túc Minh Khiêm.
Thi thoảng Túc Minh Khiêm phản ứng cực dữ dội, nhân viên y tế phải đè cậu lại, không cho cậu cựa quậy.
Thoáng ấy, Lịch Duyệt Tinh suýt nữa muốn lao thẳng vào.
Tay hắn đã đặt trên cửa, chỉ cần dùng sức là có thể đẩy ra, gián đoạn quá trình phục hồi này.
Cửa phòng rất nặng.
Cánh tay của Lịch Duyệt Tinh cũng rất nặng.
Mãi đến khi quá trình vật lý trị liệu và phục hồi chức năng gian khổ này kết thúc, cửa phòng vẫn đóng chặt, nhân viên y tế rời phòng rồi, Lịch Duyệt Tinh mới đi vào.
Hắn lau sạch mồ hôi trên người Túc Minh Khiêm, xong thay bộ quần áo khô mát, sau đó bắt đầu xoa bóp khớp xương cho cậu, đây là câu trả lời hắn nhận được khi hỏi bác sĩ ban nãy:
Sau mỗi một giai đoạn tập luyện phục hồi chức năng, tốt nhất là nên xoa bóp khớp xương nhiều hơn để giúp giảm áp lực lên khớp, thúc đẩy quá trình phục hồi của bệnh nhân.
Hắn ghi nhớ, cẩn thận xoa bóp cho Túc Minh Khiêm, nhưng mới bóp được hai lần, người trên giường đã co rúm lại vì cười.
Túc Minh Khiêm: “Tây, Tây Mộc ơi, ngứa!”
Lịch Duyệt Tinh: “Vậy để anh nhẹ lại.”
Hắn giảm lực ở lòng bàn tay, kết quả vừa mới thả lỏng, Túc Minh Khiêm trên giường đã trở mình trèo vào lòng hắn.
Túc Minh Khiêm nói khẽ: “Tây Mộc ơi, em hơi mệt…”
Lịch Duyệt Tinh nâng cậu tựa vào vai mình, dùng vai đỡ đối phương: “Nào, em dựa vào anh này.”
Túc Minh Khiêm: “Vẫn mệt, chẳng muốn phục hồi chức năng nữa.”
Lịch Duyệt Tinh dỗ dành: “Bé cưng à, chúng mình phải nghe lời bác sĩ mới mau hồi phục được.
Nhưng nếu em mệt thì mình có thể nghỉ thêm năm phút” Hắn hơi dừng lại, so sánh với độ dài của móng tay út, “Chỉ năm phút thôi.”
Túc Minh Khiêm không nhịn được cười, sau đó cậu lại nói: “Em vẫn đau.”
Lịch Duyệt Tinh: “Đau ở đâu? Chỉ anh để anh xoa cho, xoa rồi là không đau nữa.”
Túc Minh Khiêm: “Đau khắp người.”
Lịch Duyệt Tinh xoa bóp vai và khuỷu tay cho Túc Minh Khiêm, sau đó bóp đầu gối và mắt cá chân cho cậu.
Hắn nói: “Vậy để anh bóp toàn thân cho em nhé, anh bóp lần lượt là hết khó chịu.”
Khớp xương được xoa bóp cảm thấy ngưa ngứa.
Túc Minh Khiêm lại co người, nở nụ cười: “Thật ra không đau đến thế đâu.
Nhưng Tây Mộc ơi, anh đến bên em là em lại thấy vừa mệt vừa đau.”
Như thể có cây kim đâm vào ngực Lịch Duyệt Tinh.
Kỳ thực cũng không đau, mà châm chích, hơi trĩu nặng, khiến đầu ngón tay Lịch Duyệt Tinh lành lạnh.
Hắn xoa ngón tay cho ấm lên rồi mới úp lên người Túc Minh Khiêm.
Hắn không nhúc nhích, chỉ úp lên, hơi dùng sức, tựa như muốn truyền sức mạnh trong cơ thể mình cho đối phương, để chèo chống, trợ giúp.
Lịch Duyệt Tinh: “Anh biết.”
Họ nghỉ ngơi trên giường vật lý trị liệu năm phút, không quá một giây.
Túc Minh Khiêm ngồi dậy, để Lịch Duyệt Tinh giúp mình tới chỗ thanh song song(1) để tập đi.
Cơ thể mới hồi phục rất khó lấy sức đi lại, mỗi khi tiến lên một bước lại cảm thấy sức lực toàn thân như cạn kiệt.
Trán Túc Minh Khiêm lại rịn mồ hôi, hai tay chống thanh tập không ngừng run rẩy, như thể chỉ cần thêm một chút ngoại lực, cánh tay ấy sẽ không nâng đỡ nổi cơ thể mà ngã xuống.
Lúc này Lịch Duyệt Tinh đã làm một việc.
Hắn đặt tay lên thanh tập, chỉ cách vị trí của Túc Minh Khiêm một bước, không hơn không kém.
Chỉ cần Túc Minh Khiêm tiến lên một bước là cậu có thể nắm lấy tay hắn.
Túc Minh Khiêm ngẩng đầu nhìn Lịch Duyệt Tinh.
Tay cậu dường như đã bớt run, cậu nắm chặt thanh tập, một lần nữa tiến về phía trước.
Túc Minh Khiêm tiến lên trước một bước, Lịch Duyệt Tinh lùi về sau một bước.
Tay của họ trước sau luôn cách nhau một bước, chỉ cần cố gắng thêm chút xíu, kiên trì thêm tí nữa là có thể chạm vào ngay!
Túc Minh Khiêm vẫn kiên trì đi tới cuối thanh tập, tay Lịch Duyệt Tinh đã chờ ở đó, không di chuyển nữa, vậy là cuối cùng cậu cũng nắm được bàn tay mình muốn nắm, nháy mắt hai chân mềm nhũn, nghiêng về phía trước.
Lịch Duyệt Tinh ôm chặt Túc Minh Khiêm vào lòng, ngồi xuống sàn nhà, bóp nhẹ đầu gối của cậu một lúc rồi chợt nói: “Bé cưng ơi, anh không muốn đi, anh muốn tiếp tục ở bên em cho đến khi em hồi phục cơ.”
Túc Minh Khiêm gật rồi lại lắc đầu, sau đó, cậu ngẩng lên nói với Lịch Duyệt Tinh: “Tây Mộc ơi, em sẽ đi lại lần nữa, lần này, anh chờ em ở vạch đích nhé.”
Lịch Duyệt Tinh hơi chần chừ: “Có dài quá không…”
Túc Minh Khiêm: “Không sao đâu, anh đứng đó là được, đừng nhúc nhích nha.”
Lịch Duyệt Tinh không phản bác nữa: “Ừ.”
Bọn họ bắt đầu lại từ đầu.
Túc Minh Khiêm đứng ở đầu đường, Lịch Duyệt Tinh đứng cuối đường.
Lịch Duyệt Tinh nhìn đối phương, ban đầu cậu đi rất chậm và khó khăn, nhích một bước là lại ngẩng đầu nhìn hắn, dần dà, cậu bước nhanh hơn.
Cậu lê bước chân, lảo đảo loạng choạng, mấy lần suýt ngã giữa chừng, nhưng cuối cùng cậu vẫn nắm lấy thanh vịn, kiên cường đứng thẳng trở lại, cho đến cuối cùng ngã vào lòng Lịch Duyệt Tinh.
Túc Minh Khiêm thở không ra hơi, cậu nắm tay Lịch Duyệt Tinh: “Anh xem nè Tây Mộc, chỉ cần anh đứng đó thôi là em đã có động lực rồi.
Em sẽ nghĩ rằng anh vẫn đang chờ em.”
“Em hứa với anh, bất kể anh ở nơi đâu, em cũng sẽ vượt qua hết thảy, cố gắng trở về bên anh.
Nên anh đừng lo nhé, em vẫn luôn nhìn thấy anh mà”
Lịch Duyệt Tinh không lên tiếng.
Hắn cúi đầu hôn trán Túc Minh Khiêm.
Đương nhiên.
Bất kể ở đâu, hắn đều chờ Túc Minh Khiêm, bất kể Túc Minh Khiêm trông như thế nào, hắn luôn ở bên Túc Minh Khiêm.
Hắn đan mười ngón tay với cậu.
***
Chuyến thăm thân ba ngày kết thúc như một cái chớp mắt.
Lúc chuẩn bị khởi hành, Túc Minh Khiêm đã đưa cho Lịch Duyệt Tinh một chiếc mũ bảo hiểm mới, nói đây là bản nâng cấp của cái trước, có thể cho phép Lịch Duyệt Tinh ở trong game lâu hơn, không cần ra vào game nhiều lần.
Không hiểu sao, khi nghe Túc Minh Khiêm nói thế, Lịch Duyệt Tinh cứ có cảm giác cậu đang cười, đã thế trông còn xấu xa…
Biểu cảm ấy mang đầy ý nghĩa sâu xa.
Lịch Duyệt Tinh không thể không hỏi, tất nhiên là không nhận được câu trả lời.
Hắn chỉ có thể ôm chiếc mũ phiên bản mới, quyến luyến bịn rịn tạm biệt Túc Minh Khiêm, lên máy bay về nước.
Chuyến đi dài nhàm chán cực độ.
Lịch Duyệt Tinh lại không muốn ngủ, bèn dứt khoát lấy máy tính ra viết truyện.
Gần đây nhiều việc quá, hắn không kịp lưu thêm bản thảo, mỗi ngày chỉ có thể viết sáu nghìn chữ… Không được, về rồi nhất định phải cố gắng viết nhiều bản thảo hơn, vậy thì đến khi Minh Khiêm bình phục trở lại, mình mới có thể đi chơi khắp nơi với em ấy mà khỏi cần lo nghĩ tới việc cập nhật!
Lịch Duyệt Tinh thầm quyết định.
Nhưng