o
Sau khi gửi ảnh, Lịch Duyệt Tinh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn thấy nhóc tí hon vươn tay ấn vào màn hình, vuốt qua vuốt lại, nhìn trân trân tận năm phút mà chẳng ừ hử gì.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, Lịch Duyệt Tinh không cầm lòng được nảy sinh nghi ngơ.
Cái giao diện này thật sự đẹp đến vậy hả?
Hắn thử gửi tin nhắn mới: “Bé con ơi?”
Tin nhắn mới giống như đồng hồ báo thức, đánh thức nhóc con đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Nhóc tí hon nhìn chằm chằm vào màn hình rốt cuộc có phản ứng, một bóng thoại xuất hiện trên đầu cậu, cũng đổi thành màu trắng bạc kim loại, xem ra là cùng một bộ với skin khung chat mua trước đó.
Nhóc tì hỏi hắn:
“Bạn viết tiểu thuyết được mười năm rồi?”
Trọng điểm này có phải hơi lạ không?
Lịch Duyệt Tinh nghĩ, tiện tay đánh chữ: “Nói chính xác là hơn mười năm, lần đầu cầm bút là khi viết vào sách bài tập.”
Túc Minh Khiêm: “Vậy thì năm nay tuổi của bạn …”
Lịch Duyệt Tinh: “26.”
Túc Minh Khiêm: “Trẻ như tôi nghĩ.”
Đó là đương nhiên, chứ không nhóc tưởng anh bao tuổi?
Lịch Duyệt Tinh tỏ thái độ: “Tôi hào hoa phong nhã lắm đấy nhé.”
+1 lờ mờ.
Túc Minh Khiêm tiếp tục: “Mười năm trước bạn mới mười sáu tuổi.
Khi ấy tại sao lại muốn viết tiểu thuyết?”
Câu hỏi này…
Lịch Duyệt Tinh suy tư một lúc mới bắt đầu trả lời, không phải có quá nhiều thứ để nói, mà là thứ để nói quá ít: “Không có lý do gì đặc biệt, chẳng qua là thích đọc tiểu thuyết mà thôi.
Đọc nhiều, trong đầu dần dần có những câu chuyện linh ta linh tinh… Thế rồi bắt đầu viết.”
Túc Minh Khiêm: “Kiên trì mười năm, chẳng dễ gì.”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng là không dễ.”
Túc Minh Khiêm: “May mà thành tích của bạn tốt.”
Lịch Duyệt Tinh: “Niềm vui bất ngờ.”
Giờ phút này, hắn sinh ra sự khó hiểu y chang Tác Nhậm: Rốt cuộc con yêu muốn nói gì? Nói thẳng ra có phải tốt không.
Túc Minh Khiêm thử lộ vòi thăm dò: “Thế, làm sao để nhìn ra được ưu khuyết của thành tích, đánh giá bằng cái gì?”
Lịch Duyệt Tinh nhìn chằm chằm cái vòi thăm dò, bắt đầu phổ cập khoa học: “Cái này phải xem vào VIP trước hay sau, vào VIP trước, thì là lượt nhấp, đề cử, yêu thích, số liệu càng cao tiềm năng của truyện càng lớn, đợi vào VIP rồi thì chỉ xem đăng ký.”
Những thuật ngữ này đều rất đơn giản, Túc Minh Khiêm có thể hiểu được.
Thứ cậu muốn biết không phải những điều đơn giản ai cũng biết này, mà là một vài nội dung chuyên môn hơn.
Bất kể chân tướng đến cùng ra sao, ở giai đoạn này cậu chỉ có thể tiếp xúc với người giám thị.
Cậu cũng chỉ có một con đường để đi: Ngày một tiếp cận người giám thị, ngày một hiểu rõ người giám thị hơn.
Túc Minh Khiêm suy nghĩ, đoạn nói tiếp: “Tôi có thể xem trang chủ của website Chung Điểm không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Hả?”
Túc Minh Khiêm: “Không được à?”
Cũng không phải không được.
Lịch Duyệt Tinh chụp màn hình toàn bộ trang chủ của Chung Điểm cho Túc Minh Khiêm xem: “Đây là trang chủ của website Chung Điểm.”
Túc Minh Khiêm cẩn thận nghiên cứu: “Nhiều sách ghê.”
Lịch Duyệt Tinh: “Tất nhiên, hiện tại Chung Điểm có khoảng hai, ba triệu tác phẩm.”
Túc Minh Khiêm: “Được xuất hiện ở trang đầu đều là những tác phẩm xuất sắc nhất hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Phải nói là tác phẩm tương đối xuất sắc trong khoảng thời gian này.”
Túc Minh Khiêm hơi chần chừ: “Nhưng tôi không thấy tác phẩm của bạn.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Túc Minh Khiêm suy nghĩ: “Là do tác phẩm của bạn vẫn chưa đủ xuất sắc hả?”
Lịch Duyệt Tinh giữ nụ cười mỉm: “… Không phải, là bởi tác phẩm của tôi vừa mới đăng.
Tác phẩm mới đăng sẽ không lên bảng ngay.”
Túc Minh Khiêm: “Nhưng “Vạn Thừa Chi Chủ” cũng mới đăng, mà nó đã nằm trong bảng truyện mới của tác giả ký hợp đồng, cũng như bảng phiếu đề cử trong tuần và bảng lượt nhấp thành viên mới rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Nụ cười của hắn dần dần biến mất, nhưng không phải vì Tịch Lưu lại lộ mặt, mà là bởi ——
Lịch Duyệt Tinh: “… Bé con này, tại sao nhóc biết Vạn Thừa Chi Chủ cũng vừa mới đăng?”
Túc Minh Khiêm: “Trong khu thảo luận bạn cho tôi xem trước đấy có người nói, truyện của Tịch Lưu đăng sớm hơn bạn.”
Lịch Duyệt Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Giải mã.
Làm mình sợ muốn chết.
Cứ tưởng Tịch Lưu quảng cáo vào hẳn game chứ.
“Tình hình là thế này…” Hắn giải thích đơn giản tình huống của Tịch Lưu cho nhóc con trước, “Nói một cách đơn giản, giờ Tịch Lưu là đẳng cấp bug, không thể đặt vào phạm vi thảo luận bình thường, gạch gã khỏi tiêu chuẩn cơ bản là được.
Theo số liệu hiện tại thì tiểu thuyết của tôi vẫn khá ổn, tầm năm mươi nghìn chữ là có thể lên bảng truyện mới.
Trong tình huống bình thường, năm mươi nghìn chữ mà lên được bảng truyện mới đã là tốt lắm rồi.”
Trên màn hình trắng bạc, từng hàng phông chữ màu đen nhấp nháy, trong lúc nhấp nháy còn kèm theo tiếng gõ bàn phím lọc cọc.
Một skin trò chuyện vô cùng phù hợp với người giám thị.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Cậu nghe ra vài điều từ giọng điệu của đối phương, thế nên sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cậu lựa chọn nói cho đối phương biết quan điểm chân thật của mình, để tránh nảy sinh hiểu lầm không đáng có: “Tịch Lưu như thế nào không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ quan tâm truyện của Tây Mộc thôi.
Sở dĩ tôi tìm hiểu về Tịch Lưu, chẳng qua là bởi thành tích của người đó có vẻ tốt hơn bạn.
Điều này khiến tôi không được vui cho lắm.”
Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra, tuy nhóc con nói rất cảm động, nhưng sau khi cảm động, hắn đánh hơi một điểm không ổn từ câu nói này.
Hắn quyết định thử thăm dò.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận: “Bé cưng à, có phải nhóc cảm thấy, một khi đã chọn làm chuyện gì đó, thì nhất định phải làm tốt nhất không?”
Túc Minh Khiêm: “Đương nhiên.”
Lịch Duyệt Tinh: “Kém một xíu cũng không được? Chỉ xíu xiu thôi.”
Túc Minh Khiêm: “Không được.”
Sự đã rõ.
Điềm xấu trở thành sự thực.
Con nhà tôi không chỉ muốn hot, mà còn là ung thư top.
Lịch Duyệt Tinh không khỏi im lặng.
Hắn hơi hoảng hốt, không hiểu sao lại có cảm giác đang đối mặt với biên tập của mình… Còn là phiên bản tiến hóa của biên tập, biên tập Plus.
Mục tiêu của Xương Bồ cùng lắm là hắn được top ba, mà mục tiêu của nhóc con, là nhắm vào hạng nhất, muốn đá văng Tịch Lưu.
Yêu cầu này thật sự hơi cao.
Hơn nữa hắn còn có dự cảm, cho dù hôm nay hắn có nói chêm chọc cười cho qua, thì tiếp đó, ngày mai, ngày mốt, ngày thứ N, nhóc con vẫn sẽ nhắc lại chủ đề này lần nữa.
Mà hắn vào game ngày ba bữa, thậm chí còn chả có cách trốn nhóc con như trốn biên tập.
Lịch Duyệt Tinh im lặng thật lâu.
Lâu đến mức trên đầu nhóc con nhảy ra một bóng thoại: “Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh đáp: “Tôi đây.”
Hắn gõ từng chữ một, thử vùng vẫy giãy chết: “Nhóc nói chí phải.
Một khi mình đã bắt tay làm chuyện gì đó thì phải làm cho tốt nhất.
Nhưng suy cho cùng, nhóc cố gắng, người khác cũng đang cố gắng, chúng ta có thể chi phối quá trình cố gắng, nhưng không thể thao túng được kết quả cố gắng, thế nên, chúng ta phải có thái độ hài lòng, quá trình nhờ vào liều, kết quả dựa vào số…”
Túc Minh Khiêm hỏi lại: “Nhưng không đạt được kết quả mình mong muốn nhất thì là biểu hiện cụ thể nhất của thất bại rồi còn gì? Tây Mộc à, nếu như ngay từ đầu bạn đã suy nghĩ phải làm sao nếu không đạt được kết quả tốt nhất, thì kỳ thực bạn đang ngầm thừa nhận trong chuyện này bạn sẽ thất bại rồi.”
Đúng thế.
Quả nhiên vùng vẫy vẫn thất bại.
Tim Lịch Duyệt Tinh lạnh quá man.
Hắn nhận ra mình không có khả năng đạt được sự thống nhất với nhóc tí hon trong việc này, bệnh ung thư top của đối phương tuyệt đối là vô phương cứu chữa.
Tại sao cái AI này lại bị thiết kế thành ra vầy, đây là chuyện mà con người làm được hả…
Vậy cũng chỉ có thể khởi động phương án hai.
Chờ truyện mới tới gần phía dưới Tịch Lưu thì photoshop xóa Tịch Lưu đi, làm giả là hắn đã lên top rồi gửi ảnh cho nhóc con.
Lịch Duyệt Tinh nhìn trang web, thở dài lẩm bẩm, “Lão Tịch à, xin lỗi cậu nhé.
Tí nữa tôi sẽ thưởng cho cậu sau.
Nhóc con trong nhà phải vuốt lông…”
Chờ đến khi nhóc con thấy mình đứng hạng nhất trên bảng truyện mới đã ký hợp đồng.
Chắc chắn nhóc ấy sẽ hài lòng, không nhắc lại chuyện này nữa… nhỉ?
Đề tài kết thúc, hai người cả trong lẫn ngoài game đều im lặng.
Lịch Duyệt Tinh vẫn đang nhìn game, hắn thấy nhóc tí hon đè hai tay lên mép màn hình, hình như đang thực hiện thao tác gì đó… Làm thế một lúc, cậu lột một trang giấy từ trong màn hình.
Màn hình còn có thể làm vậy ư?
Lịch Duyệt Tinh sợ hãi thán phục, thán phục xong, hắn bỗng thấy bố cục của tờ giấy sao mà quen thế, lại nhìn chăm chú, không phải là trang chủ của website Chung Điểm đấy à?
Game đỉnh quá ta ơi.
Đừng bảo là mày định…
Game thật sự nghĩ thế.
Sau khi lột ảnh của trang chủ Chung Điểm, Túc Minh Khiêm lại lột trang web của tiểu thuyết Cửu Độ.
Cậu cầm hai tờ giấy trong tay, ngồi ở trước bàn cẩn thận đánh giá, còn không quên hỏi: “Tôi thấy trên bảng danh sách truyện mới đã ký hợp đồng có mức tiềm năng, mức tiềm năng này được tính như thế nào?”
Lịch Duyệt Tinh nhớ lại: “Tôi nhớ là tính bằng lượt nhấp, đề cử, yêu thích.”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
Sau một tiếng này thì không ừ hử gì nữa.
Lịch Duyệt Tinh chờ một lúc, rảnh rỗi không có gì làm dứt khoát làm mới trang web xem số liệu, thì thấy năm trăm bình luận gốc tăng vọt lên một nghìn tám, lướt qua, thế mà tất cả đều là tranh cãi về chương riêng mới của hắn.
“Mở chương riêng câu cmt, nghiêm túc hở?”
“Đọc sách ở Chung Điểm lâu như vậy, xem hết chương riêng xin thưởng xin đăng ký xin vote, lần đầu tiên trông thấy chương riêng xin cmt”
“Còn bảo là công công cuối cùng cũng có chí tiến thủ, học được cách ra chương riêng kéo vote, chưa biết chừng hai ngày nữa còn học được thêm chương kéo vote, lòng đang hân hoan, nhìn kỹ lại… Ngây thơ, trách em quá ngây thơ, luôn bị anh phụ lòng”
“Trong tay tui có chín phiếu, lúc đầu định vote.
Bây giờ ——xé ——công công à, cưng có nghe thấy tiếng không?”
“Truyện vừa mới ra anh đã nhây rồi thế, nhây làm tụi em hơi hoảng đó”
“Xin cái gì không quan trọng, mị chỉ muốn hỏi một câu thôi: Chương mới đâu?”
“Nếu chưa có chương mới, thì cho công công lên top thôi”
… Ê.
Tôi đăng chương riêng là để câu comment, chứ không phải để mấy người xỉa xói tôi nhé.
Với cả ngay ngày đầu tôi đã đăng ba chương rồi, mấy người lại còn đòi nữa, quá đáng quá thể thế.
Lịch Duyệt Tinh không thể không mở chương riêng thứ hai để nói rõ thái độ và suy nghĩ của mình.
Tiêu đề: Về bình luận
Chính văn: Viết truyện lâu vậy mà chưa từng câu comment bao giờ.
Lần này câu comment chẳng qua là muốn trao đổi sâu hơn với mọi người, bước vào lòng nhau như yêu đương ấy mà.
Chương riêng vừa đăng đã có người cướp chỗ.
“Bóc tem”
“Để lại dấu chân”
“Tem phát.
Công công đúng là công công có khác, ba chương chính văn, hai chương riêng, prồ”
“Chương riêng này… Tui nhìn sao cũng không ra được ý đó.”
“Không phải ý đó thật.
Công công làm thái giám đại nội lâu vậy, cuối cùng cũng im ỉm biế.n thái rồi hở?”
“Biến biến! Ai thèm yêu đương với công công”
“Công công ơi, ông là một cỗ máy viết truyện không có tình cảm, ngoan ngoãn viết truyện đi, đừng nghĩ đến chuyện khác”
“Công công à, đừng mất mát, chỉ cần anh có thể duy trì mỗi ngày ba chương, mị sẽ hiến hoa cúc cho anh”
“Ba chương sao đủ! Bét nhất cũng phải mỗi ngày mười chương.
Mỗi ngày mười chương, chế chính là người của anh”
“Không, mười chương không mua được liêm sỉ của tui, trừ phi mỗi ngày mười một chương! Mỗi ngày mười một chương, tui và cả ví tiền đều là của công công!”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Tôi không cần thân thể, ví tiền, hoa cúc của mấy người đâu, thật đấy.
Theo lý mà nói, quả thực không nên mở hai chương riêng cùng ngày.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh thật sự cảm thấy mình vẫn phải nói gì đó, không thì lát nữa bọn họ sẽ không gọi hắn là công công Tây Mộc nữa, mà là nương nương Tây Mộc…
Hắn lại đặt hai tay lên bàn phím, đang định đánh chữ, khóe mắt liếc thấy bóng thoại nhảy ra trong game.
Hắn nhìn kỹ, nhóc con đang nói chuyện.
“Đã tìm ra công thức tính mức tiềm năng của truyện mới rồi.
Công thức như sau: Mức tiềm năng = (lượt nhấp hàng tuần x 5 + đề cử hàng tuần x 2 + lượt thích hàng tuần x 2) 1.8”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Nhóc con hãy còn đang phát biểu ý kiến: “Công thức đơn giản lắm, không cần phân tích thêm.
Theo quan điểm trọng số, tỷ lệ lượt nhấp là cao nhất.
Muốn đạt được vị trí tối ưu nhất thì phải bỏ công sức vào lượt nhấp.”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
…
Trong sự im lặng kỳ lạ thật dài, Lịch Duyệt Tinh vuốt mặt.
Bé con nhà mình.
Thật sự trâu bò quá.
Đột nhiên bắt đầu lo lắng.
Photoshop ảnh có lừa được nhóc không?
“Ngoài ra còn có…”
Bỗng nhiên lại có một bóng thoại nhảy ra từ đầu nhóc con.
Lịch Duyệt Tinh căng thẳng về mặt sinh lý: “Còn gì nữa?”
Túc Minh Khiêm: “Có thể nhờ bạn một việc không?”
Lịch Duyệt Tinh càng căng thẳng hơn: “Nhóc nói là chuyện gì trước đi đã.”
Chẳng lẽ muốn hắn làm bản kế hoạch leo top ngay và luôn, rồi từ giờ trở đi nghiêm ngặt chấp hành, bảy giờ sáng dậy xem kế hoạch, mười hai giờ đêm mỗi ngày trước khi ngủ lại xem xem kế hoạch đã hoàn thành chưa?
Túc Minh Khiêm: “Bạn có thể giúp tôi tìm một nội dung trên công cụ tìm kiếm không?”
May mà không phải là lập kế hoạch!
Lịch Duyệt Tinh thở phào.
Thở xong, hắn mới ý thức rằng… nhóc con trong game bảo hắn tìm giúp nhóc nội dung chỉ định trên Baidu.
Chuyện này có vẻ kỳ.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không lấy gì làm lạ.
Hắn ung dung hỏi: “Tìm cái gì?”
Túc Minh Khiêm: “Túc Minh Khiêm.”
Nói xong câu này, dường như cảm thấy chưa đủ để giải thích rõ ràng sự việc, cậu lại bồi thêm một câu.
Túc Minh Khiêm: “Tìm ba chữ “Túc Minh Khiêm”.”
Lòng con yêu sâu tựa đáy biển.
Lịch Duyệt Tinh đã học được cách đừng đi đoán rốt cuộc nhóc tí hon đang nghĩ gì.
Hắn nhận được đáp án, đặt ngón tay lên bàn phím gõ hai cái đã tìm được ba chữ Túc Minh Khiêm trong Baidu.
Kết quả tìm kiếm xuất hiện chi chít trên website.
Xếp thứ nhất là truyện của hắn.
Xếp thứ hai là đạo văn của hắn.
Xếp thứ ba vẫn là đạo văn của hắn.
…
Lật tới tận trang cuối của kết quả tìm kiếm Baidu cũng không tìm được loại kết quả tìm kiếm thứ ba.
Điều này nằm trong dự đoán của Lịch Duyệt Tinh.
Trước khi mở hố mới hắn từng tìm kiếm tên trên Baidu, khi ấy cũng không có bất cứ thông tin gì.
Hắn chụp màn hình những trang này, đang định gửi cho Túc Minh Khiêm, chợt nảy ra ý tưởng, thay gửi ảnh thành gõ chữ: “Tôi có thể làm, thế nhưng…”
Túc Minh Khiêm: “Thế nhưng?”
Lịch Duyệt Tinh: “Bé cưng cũng nên làm gì đó cho tôi chứ nhỉ? Hai ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Túc Minh Khiêm: “Đương nhiên, bạn muốn tôi làm gì?”
Sau khi bóng thoại này nhảy ra, nhóc con đứng dậy khỏi ghế.
Cậu đi một hồi trong phòng, vào bếp, đứng đấy một lúc rồi mở vòi nước rửa tay.
Vốn Lịch Duyệt Tinh không mấy để ý.
Nhóc con ngồi mệt vận động một chút thì có gì mà lạ?
Nhưng lúc này, lời dẫn hệ thống đột nhiên nhảy ra.
Hắn mở ra xem, bên trên có ba thông báo được làm mới.
【Túc Minh Khiêm đi tới đi lui trong phòng】
【Túc Minh Khiêm bắt đầu dùng sức rửa tay】
【Túc Minh Khiêm có vẻ hơi căng thẳng】
Lúc này lại thêm một bóng thoại nhảy ra.
Túc Minh Khiêm nói: “Là chuyện gì thế? Chỉ cần làm được thì tôi đều sẵn lòng.”
Lịch Duyệt Tinh bất giác mím môi.
Trò chơi này… thật sự rất xuất sắc trong việc mô phỏng tình cảm con người.
Lịch Duyệt Tinh bỗng không còn ý định trêu nhóc con nữa: “Không khó đâu, là chuyện nhóc có thể làm được.
Bé cưng à, nhóc chỉ cần cố gắng trồng bí đỏ, được không?” Hắn cam đoan, “Nhóc chỉ cần trồng thôi là được, tôi không bắt nhóc ăn bí đỏ một tháng đâu.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm: “Ừm…”
Cậu lặng lẽ đá thùng rác.
Bé ngốc, tất cả động tác lén lút đều bị hệ thống ghi lại rồi.
Lịch Duyệt Tinh vô cảm ba giây.
Ba giây sau, hắn phá ra cười, vừa cười vừa gửi tất cả ảnh mình chụp cho Túc Minh Khiêm.
Gửi ảnh xong, Lịch Duyệt Tinh lại gõ chữ: “Tên của nhóc hay lắm, trước khi đăng truyện tôi từng tìm kiếm trên mạng rồi, đừng nói người trùng tên trùng họ, đến cả tên công ty, ID mạng cũng chẳng có tên nào giống.
Kết quả tìm kiếm của nó sạch bong…”
Kết quả.
-1
-2
-10
Nhóc con nhìn màn hình, mặt không cảm xúc.
Nhưng thiện cảm âm xuất hiện liên tục trên đầu thẳng thắn chứng minh tất cả.
Lịch Duyệt Tinh: “?!?!”
Hắn quả thực không dám tin vào mắt mình.
Anh thỏa mãn nguyện vọng của nhóc, thế mà nhóc lại trừ độ thiện cảm của anh?
Lạnh lẽo vô tình vô lý quá đáng quá thể thế!
Lịch Duyệt Tinh muốn tìm một lời giải thích cho mình, nhưng trước khi hắn gõ chữ, nhóc con trong game đã nói trước.
Túc Minh Khiêm: “Không hề có một chút dấu vết.”
Lịch Duyệt Tinh không hiểu.
Túc Minh Khiêm: “Tôi chỉ nhớ được tên mình.
Nhưng giờ, tìm kiếm lại nói với tôi rằng, không có bất cứ dấu vết gì liên quan tới cái tên này.
Cái tên này không có ý nghĩa gì, nó mang một khoảng trống… Có lẽ bạn không muốn nghe tôi nói những lời này.
Lòng tôi hơi rối, xin lỗi.”
Lúc này Lịch Duyệt Tinh đã hiểu.
Một ngón tay của hắn vô thức gõ lên màn hình, một cái, hai cái, ba cái…
Chữ cái tương tự liên tiếp xuất hiện trên màn hình, hợp thành một câu vô nghĩa.
Lịch Duyệt Tinh lại xóa câu này đi.
Khó mà tưởng tượng nổi.
Hắn nhìn một nhóc tì thân hai khúc nói về một thiết lập bối cảnh cũ rích, vậy mà nhìn đến xót xa.
Nhưng đồng cảm cũng không phải không tốt.
Dù sao trải nghiệm game nhập vai mới là tuyệt nhất.
Cho nên bây giờ có thể bắt đầu battle triết học rồi!
Lịch Duyệt Tinh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu bài thi.
Câu đầu tiên nêu mục đích chính:
“Quá khứ chỉ là quá khứ, giờ đây mới là hiện tại”
Câu thứ hai nhấn mạnh quan điểm:
“Đúng là nhóc khuyết thiếu quá khứ của mình, nhưng hiện giờ từng giây từng phút nhóc cũng đang tạo ra quá khứ mới”
Câu thứ ba đưa ra kết luận:
“Nhóc muốn đeo đuổi quá khứ, không sao, nhưng tôi cho rằng, thứ thực sự chứa đựng nhóc không phải quá khứ, mà là chính nhóc.
Chính nhóc mới là nhóc chân thực nhất”
Im lặng.
Nhóc con trong game không có bất kỳ phản ứng gì.
Không có sự thay đổi về độ thiện cảm, cũng không tiết lộ lời dẫn.
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu căng thẳng, giống y như lúc thi, mình rất hài lòng với đáp án, hồi hộp chờ giáo viên cho điểm.
Mãi cho đến khi một câu nói đột nhiên nhảy ra khỏi đầu nhóc con.
Túc Minh Khiêm hỏi: “Nếu là tôi trong truyện đối mặt với chuyện này, theo bạn cậu ấy sẽ làm gì?”
Nhóc con đang hỏi mình, nhân vật chính của mình gặp phải tình tiết như này sẽ phản ứng thế nào à?
Lịch Duyệt Tinh vòng tới vòng lui, tiếp đó hắn quả quyết trả lời: “Là đàn ông tất nhiên phải có những bước tiến lớn rồi, cậu ấy sẽ tìm thấy quá khứ trong hành trình tiến về phía trước, sáng tạo ra quá khứ của mình!”
Lại im lặng.
Nhóc con chống hai tay lên mép bồn rửa.
Lát sau, cậu ngẩng đầu lên.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc à, gặp được bạn thật tốt.”
+50
Túc Minh Khiêm: “Tôi sẽ cố gắng trồng bí đỏ.”
-10
Vui và sợ tới như vòi rồng.
Bài thi 100 điểm bị trừ 20 điểm.
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Con à, con có thể đừng trừ độ thiện cảm sau đấy được không?
Lịch Duyệt Tinh mệt tim bởi nhóc con cố tình gây sự.
Hắn quyết định hôm nay tới đây thôi, vừa hay lấy trái tim mình xuống khỏi cáp treo, nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một chút, chờ tới chiều chăm chỉ viết truyện, ngày ngày hướng về phía trước, cố gắng nuôi gia đình, làm hài lòng con yêu ung thư top…
Hầy.
Có gia đình.
Từ đây không còn như trước nữa.
Hắn chào tạm biệt nhóc con, thoát game rồi đặt thức ăn ngoài, trở lại trước máy tính, làm mới giao diện.
Lượt thích: 12000
Lượt nhấp: 41200
Đề cử: