o
Màn hình bỗng nhấp nháy.
Nhiệm vụ vốn tồn tại dưới hình thức bán trong suốt ở cạnh góc lúc này đã được đánh dấu hoàn thành.
Sau đấy, nó bất thình lình vỡ tan, hóa thành từng đốm sáng vàng hòa vào không khí.
Ngay lúc đó, đốm sáng mờ ảo trên màn hình loáng thoáng hiện ánh sáng màu cầu vồng, giống như cái đuôi của mặt trời vô tình quét qua.
Lịch Duyệt Tinh xoay tròn đầu ngón tay đặt trên điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Hay lắm.
Chuyến du lịch này thú vị rồi đây.
Chỉ từ trình độ tinh tế trong thiết kế UI* cũng có thể thấy được, cảnh du lịch thực tế này tuyệt đối không phải người thiết kế game đập đầu làm ra, quả nhiên cảnh đó rất có thâm ý…
*UI: User Interface – giao diện người dùng
Tuyến này được cài cắm hay đấy.
Lịch Duyệt Tinh hiếm khi bị nhử bởi một loại thiết kế trong game.
Hắn hơi lắc đầu, tập hợp tất cả manh mối vụn vặt liên quan tới chuyến du lịch hôm nay để phân tích.
Trước hết là vé máy bay.
Vé máy bay có được từ rút thưởng, là vật phẩm màu vàng, trên ghi chú viết “không biết đích đến”, có thể suy luận:
Một, vé máy bay rất quý.
Hai, địa điểm du lịch không chỉ có một.
Tiếp đó, sau khi đi du lịch, Túc Minh Khiêm nói “hình như tôi từng thấy những thứ này”, có thể suy luận:
Một, đã nhận được một mảnh vỡ ký ức.
Hai, tuyến cốt truyện ẩn liên quan đến ký ức này đã mở.
Lại tiếp, suy xét đến texture thực tế không phải sai lầm hết sức cấp thấp mà người thiết kế mắc phải, có thể suy luận tiếp:
Một, texture thực tế có ý nghĩa tồn tại nhất định, có lẽ hiện thực trong game có thể tương tác với hiện thực ở thực tế.
Hai, texture thực tế có khả năng không phải bất ngờ, mà là vượt mức quy định.
Dựa theo quan điểm, bất cứ cấu tạo nào đều giữ nguyên phong cách chỉnh thể một cách tự nhiên, có lẽ sau này khi ký ức mở khóa, phong cách của nhóc tí hon cũng sẽ biến từ chibi thành thực tế.
Sau khi phân tích đơn giản với những manh mối hiện có, về cơ bản Lịch Duyệt Tinh đã đoán được suy nghĩ của người thiết kế khi tạo ra hệ thống du lịch.
Hắn nắm điện thoại xoay tròn, im lặng suy nghĩ.
Ờm…
Không thể không nói, thiết kế của con game này rất đáng khen.
Về cái vụ mất trí nhớ, lúc mở đầu game Túc Minh Khiêm có nói rồi, nhưng thật ra Lịch Duyệt Tinh chả quan tâm lắm.
Dù sao cái trò mất trí nhớ cổ lỗ sĩ ấy hắn thấy chưa tới một trăm thì cũng tám mươi, đã thưởng thức đủ loại đề tài kinh điển, tác giả kịch bản gốc của game còn có thể viết ra cái gì? Nếu như ngay từ đầu game đã gộp nó vào tuyến chính để đặc tả, thì khả năng lớn nhất là hắn không ưa, skip skip skip thẳng luôn, skip hết toàn bộ cốt truyện.
Nhưng giờ thì khác.
Giờ hắn đã thiết lập mối quan hệ vững chắc với nhóc tí hon, hứng thú về mọi khía cạnh của nhóc con tăng vọt, đương nhiên cũng có sự kiên nhẫn xem tất cả những thiết lập liên quan đến nhóc tì.
Mà lúc này, hệ thống cho hắn một tấm vé máy bay…
Không sai, bây giờ Lịch Duyệt Tinh cảm thấy tấm vé máy bay này hoàn toàn không phải do hắn may mắn rút được, mà là hệ thống ngầm thao tác trực tiếp đưa hắn, mục đích đúng là để nói cho hắn biết:
Cốt truyện ẩn cực lớn, thiết lập thú vị hoàn toàn mới, tất cả đều nằm trong hệ thống du lịch!
Bạn ơi, thêm tấm vé máy bay nữa nhé?
Còn làm sao được nữa.
Lịch Duyệt Tinh mỉm cười nghĩ.
Đương nhiên là chọn nạp rồi.
Bởi vì hiếm, nên mới quý đó.
Phân tích liệt kê ra nhìn rất dài, thật ra lướt qua đầu cũng chỉ mất ba mươi năm mươi giây.
Chưa tới một phút, Lịch Duyệt Tinh đã đưa ra quyết định.
Suy nghĩ về hệ thống giống như mặt đối mặt trò chuyện với người thiết kế game.
Hắn bị thiết kế thuyết phục.
Hắn quyết định chủ động đầu tư, tham gia tìm kiếm.
Hắn bắt đầu nói tiếp, thử chủ động kích hoạt manh mối của cốt chuyện liên quan: “Xem ra chuyến du lịch này rất có ý nghĩa với nhóc.”
Màn hình xuất hiện khiến Túc Minh Khiêm giật mình hoàn hồn.
Cảm giác quen thuộc chạm vào thần kinh như thể bị sợ hãi, chốc lát biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết đã giấu đi đâu rồi.
Nhưng Túc Minh Khiêm vẫn cảm thấy rất tốt.
Cảm giác tốt trước nay chưa từng có.
Ngay vừa nãy, cậu tìm được chút ít quen thuộc từ thế giới xa lạ này.
Tuy những thứ quen thuộc này mơ hồ lại xa xôi, nhưng nó tựa như một hạt giống, rơi xuống đất bén rễ, hốt nhiên khiến cậu có cảm giác chân thực.
Thế giới này không còn phù phiếm thế nữa.
Ngoài con người Tây Mộc chân thật này ra, cậu vừa mới tìm được sự vật cũng chân thật.
Quá khứ của cậu.
Cậu đã tìm được phương hướng lấy lại ký ức rồi.
Túc Minh Khiêm bất giác mỉm cười với màn hình ánh sáng, cậu cười với người phía sau màn hình.
Một con số nhảy ra khỏi đầu cậu.
+50 to bự!
Sau đó cậu ngừng cười, nhìn thẳng vào màn hình, nghiêm túc trưng cầu ý kiến, “Tây Mộc, tôi có một vài câu hỏi, hy vọng bạn có thể trả lời tôi.”
Dứt lời, không chờ màn hình hiện nội dung mới, Túc Minh Khiêm lại mở miệng, hỏi kỹ càng:
“Trước khi đi du lịch, “mấy người” trong bức thư kia rốt cuộc là ai? Làm sao bạn có được vé máy bay tới địa điểm du lịch? Bạn biết bao nhiêu về thế giới này? Rốt cuộc bạn đang ở đâu, làm sao thấy được tôi?”
Lại là đề bài mở chủ quan.
Lịch Duyệt Tinh chưa bao giờ thấy ba lựa chọn ABC trong game này, nhìn từ góc độ đó, người thiết kế cũng kỳ lạ.
Hắn tỉnh táo suy nghĩ, bình tĩnh trả lời, biến lối chơi của game thành những câu mà Túc Minh Khiêm có thể hiểu được:
““Mấy người” trong bức thư đó cụ thể là ai, tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể gọi chung họ là người điều khiển.
Bởi bọn họ không chỉ điều khiển thế giới của nhóc mà còn kiểm soát một bộ phận hành vi của tôi.
Tôi tin nhóc ít nhiều cũng có chút cảm giác ở phương diện này.
Phần lớn thời gian, bọn họ liên hệ một chiều với tôi, không thì tôi đã chẳng gửi thư tới chỗ nhóc”
“Về phần vé máy bay tới địa điểm du lịch, và rất nhiều đồ vật nhóc dùng… gần như là tất cả mọi thứ.
Những vật phẩm đó đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, cũng đều do họ bỏ vào cửa hàng”
Túc Minh Khiêm lẩm bẩm: “Cửa hàng?”
“Đúng.” Bịa chuyện là nghề cũ của Lịch Duyệt Tinh, hắn càng nói càng thuận miệng, thêu dệt hệ thống game như thật mà là giả, ngay cả chính hắn cũng mém tin, “Bọn họ chia cửa hàng thành hai mảng, cho nhóc quyền lợi cung cấp, cho tôi quyền lợi mua.
Nên trước khi tôi muốn mua cho nhóc thứ