o
Nhưng bất kể thế nào, rèm cửa ngắn và túi treo đúng là đơn giản hơn ghế.
Dưới sự cam chịu của Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh mở cửa hàng bắt đầu mua nguyên vật liệu.
Hai tấm vải vuông vắn, một tấm màu trơn, một tấm có màu và hoa văn, tổng cộng 10 độ thiện cảm.
Một miếng gỗ thông màu sáng, 6 độ thiện cảm.
Vật liệu đầy đủ.
Lịch Duyệt Tinh đặt chúng vào trong đống dụng cụ.
Khi đặt gỗ lên máy tiện gia công, menu tương tác nhảy ra.
Lịch Duyệt Tinh chọn thành phẩm là thanh gỗ từ mấy cách cắt, chưa hết, ấy vậy mà còn có khung số liệu nhảy ra để hắn điền chiều dài và đường kính của thanh gỗ…
Cứ cảm thấy con game này rất chân thật ở một số chi tiết nhỏ.
Lịch Duyệt Tinh im lặng một lúc, đành phải chuyển giao diện điện thoại, mở internet lên mạng thu thập một vài số liệu.
Chờ thu thập xong thì điền rõ ràng từng cái một, màn hình lại nhảy lên, buồng thợ mộc cũng bắn ra mini game giống buồng may.
Máy tiện bất động được cấp điện, tay cơ giới và cưa điện bắt đầu chuyển động cùng nhau.
Nhóc tí hon đứng ở mép bàn cầm một thanh gỗ thật dài, một đoạn gỗ hướng về phía cưa điện kêu rèn rẹt.
Một bóng thoại nhảy ra trên màn hình.
Túc Minh Khiêm: “Chỗ này có hướng dẫn kỹ thuật, bảo tôi đứng ở mép bàn nâng thanh gỗ.”
Lịch Duyệt Tinh đánh chữ: “Chỗ tôi cũng có.”
Ngay khi vào mini game, trên màn hình lập tức hiện ra một dải sáng mờ hình mũi tên, cạnh dải sáng là một chiếc điện thoại di chuyển theo hướng mũi tên, kèm theo dòng chữ nhắc nhở:
“Người chơi điều khiển máy cắt kim loại bằng cách di chuyển điện thoại tịnh tiến theo hướng mũi tên và hướng khu vực chỉ định”
Hắn làm theo chỉ dẫn, lần đầu làm nên tay hơi cứng, trong quá trình tịnh tiến run một cái, thanh gỗ tức thì bị cắt lệch.
Nhưng cắt lệch coi bộ cũng chẳng sao… Hệ thống sẽ nhắc nhở kích thước gỗ thiếu bao nhiêu, sau đó bắt đầu lại từ đầu.
Tịnh tiến về phía trước, lộn lại, tịnh tiến về phía trước rồi lộn lại.
Tiếp tục tịnh tiến, lộn, tịnh tiến về phía trước rồi lại lộn.
Sau khi thành thạo rồi, trình tự này vô cùng đơn giản.
Lịch Duyệt Tinh nhanh nhẹn cắt nguyên miếng gỗ thông thành sáu thanh gỗ, ba dài ba ngắn, thanh dài rộng bằng cửa sổ nhỏ, thanh ngắn bằng chiều rộng của một cái túi vải treo bình thường.
Ngoài ra còn thừa một ít phế liệu, tạm thời chưa biết dùng như nào đều chất đống ở một góc trong buồng thợ mộc.
Sau khi giải quyết vấn đề thanh gỗ, Lịch Duyệt Tinh dời mắt về phía buồng may ở một bên khác.
Tới lúc phát huy sức sáng tạo của nhân loại rồi.
Chỉ cần may vải rồi phủ lên thanh gỗ, bộ phận chính của túi treo và rèm cửa đã xong.
Quá trình này rất đơn giản, đáng lẽ Lịch Duyệt Tinh định tự làm cơ, nhưng không biết vì sao, Túc Minh Khiêm kiên quyết phản đối rồi lấy vải từ tay hắn, tự cầm tới vị trí máy khâu nghiêm túc làm việc.
Nhìn dáng vẻ nhóc chibi co người trên ghế nhỏ, cúi đầu thấp xuống chỉ lộ nửa sườn mặt, có một sự hấp dẫn bí ẩn miễn bàn…
Túc Minh Khiêm: “Được rồi, chúng ta có thể tiến hành bước kế.
Tiếp theo làm rèm cửa hay túi treo trước đây?”
Dòng chữ đột nhiên vọt lên màn hình khiến Lịch Duyệt Tinh giật mình.
Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bé cưng càng ngày càng ngoan.”
Túc Minh Khiêm: “?”
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy tự hào: “Do tôi nuôi giỏi đấy.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Lịch Duyệt Tinh xắn tay áo: “Nào, chúng mình viết chữ lên rèm cửa trước, tôi đã nghĩ xong phải viết cái gì rồi.”
Lúc này chỉ cần một cây bút cảm ứng, Lịch Duyệt Tinh nhớ là trong nhà mình có thứ đấy.
Hắn tìm trong phòng sách một lúc, cuối cùng cũng lục ra được từ sâu trong cái bàn nào đó.
Hắn cầm bút trở lại ghế sô pha, thử quẹt một đường trên vải.
Quả nhiên chẳng có bất kỳ nét bút nào, đã thế còn quá mảnh, như vậy chữ viết ra sẽ không đẹp.
Nhưng không sao hết, hắn có thể vẽ viền chữ Hán trước, vẽ từng nét một, chờ vẽ xong rồi tô màu là được.
Vấn đề là hơi rắc rối, nhưng quan trọng là nhìn đẹp, liên quan tới việc nó có bán được giá không đấy.
Không hiểu sao, lúc Tây Mộc phấn khởi tràn trề muốn viết chữ, Túc Minh Khiêm đã có dự cảm chẳng lành.
Khi nét bút màu đen đầu tiên đặt xuống vải, dự cảm chẳng lành trong lòng cậu ngày một nghiêm trọng…
…
Dự cảm ứng nghiệm.
Túc Minh Khiêm im lặng nhìn chữ viết xuất hiện trên rèm cửa.
Trên hai mặt vải trái phải đầu tiên của rèm cửa.
“Bé con”
Trên hai mặt vải trái phải thứ hai của rèm cửa.
“Tôi yêu”
Hợp lại là.
“Bé con tôi yêu”
Hoặc là.
“Tôi yêu bé con”
Mà trên màn hình trước mắt, đối phương vẫn tự đắc: “Thế nào? Tôi viết đẹp lắm đúng không? Tôi luyện chữ được hai năm rồi đấy.”
Túc Minh Khiêm hít sâu một hơi, vô dụng.
Hít sâu thêm hơi nữa, vẫn vô dụng.
Thế là Lịch Duyệt Tinh thấy nhóc tí hon trong màn hình đầu đội -1 như thác nước đi một mạch tới cửa của xưởng chế tạo, lịch sự mở cửa rồi lại lịch sự đóng cửa.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Vừa rồi mất ít nhất 12 độ thiện cảm.
Hắn nhìn xưởng chế tạo trống không, bắt đầu suy nghĩ.
Bé con nhà mình, lâu thế rồi mà vẫn chưa quen.
Thật là một bé con siêu thẹn thùng.
Nhoáng cái mất 12 độ thiện cảm, suy cho cùng vẫn xót.
Lịch Duyệt Tinh không tiếp tục trêu nhóc tí hon nữa mà một mình ở lại xưởng chế tạo, cần cù chăm chỉ làm mấy món còn lại.
Ba tấm rèm đã làm được hai tấm, còn lại một tấm.
Ba cái túi treo cũng không phức tạp, vừa rồi Túc Minh Khiêm đã làm xong bộ phận chính, giờ chỉ cần thêm mấy cái túi là được.
Hắn làm được một nửa thì nhóc tí hon bỏ ra ngoài lại quay trở về xưởng chế tạo, song cậu không đi tới chỗ hắn mà vào buồng may, không biết làm gì ở trong.
Lịch Duyệt Tinh không tới gần nhìn, hắn rất tâm lý để lại không gian riêng cho nhóc tì.
Trong cùng một không gian, hai người lặng lẽ làm việc.
Chờ đến khi hoàn thành mọi thứ, Lịch Duyệt Tinh chất đồ, lần lượt nhấp bán, sau đó ngạc nhiên phát hiện…
Một đống đồ như thế mà bán được thật, đã thế giá bán không tính là thấp, cộng tổng lại được 45 điểm cống hiến.
Hệ thống còn đưa ra đánh giá:
【Mặt hàng nhỏ bình thường ở chợ đầu mối, không có quá nhiều giá trị】
Không không không.
So với một cái 1 điểm cống hiến với bí đỏ ba ngày mới thu hoạch được, thì đây quả thực là cái giá trên trời!
Chỉ có điều chi phí hơi cao, cần 16 độ thiện cảm.
Cũng khá là cực, về cơ bản mất cả một buổi sáng.
Nghĩ thế…
Nhìn vào giá mua mà game đưa ra, mới đầu Lịch Duyệt Tinh rất vui mừng sau đó thì ngờ vực, cuối cùng cẩn thận tính toán, có hơi mù mờ.
Thế là cả sáng nay, rốt cuộc mình lỗ hay lời vậy?
Sao cũng được.
Lịch Duyệt Tinh nhìn kim đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ, bật ra tiếng than thở từ đáy lòng:
“Con game này chả bao giờ từ bỏ việc lừa cày cuốc…”
Than thở xong, bán một đợt đồ thu vào 45 điểm cống hiến, Lịch Duyệt Tinh vẫn hết sức vui vẻ.
Hắn chuyển hướng về phía buồng thợ mộc, định bụng nhìn xem nhóc tí hon ban nãy vào xưởng làm cái gì.
Kết quả đi tới thì thấy nhóc con cúi thấp mặt, đang cầm thanh gỗ nho nhỏ điêu khắc.
Khắc gì vậy nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh định chọt nhóc con, nhắc nhở đối phương là mình tới, nhưng trước khi ngón tay thật sự chạm vào nhóc ta thì hắn lại nghĩ:
Ờm… hay là đổi vị trí đi.
Nhóc ghét bị chọt mặt.
Ngón tay khẽ chuyển từ mặt sang cánh tay, sau đó, Lịch Duyệt Tinh chọt màn hình một cái.
Người đang tập trung ngẩng đầu lên, trong tia sáng nhẹ nhàng uốn khúc, con mắt xám đượm màu lưu ly.
Lịch Duyệt Tinh đã nhìn thấy thứ Túc Minh Khiêm đang khắc.
Đó là một con dấu be bé, trên con dấu viết hai chữ.
Tây Mộc.
“Tây Mộc?”
Con chữ tương tự chồng lên nhau, kéo Lịch Duyệt Tinh trở lại từ giác quan kỳ lạ.
Hắn nhìn lại màn hình, phát hiện nhóc tí hon vẫn đang nói chuyện.
“Sao bạn cũng tới đây?”
“Bạn làm xong hết đồ rồi à?”
“Có bán được không?”
Sau khi nhìn trái nhìn phải phát ra ba cái bong bóng, nhóc tí hon im lặng một hồi, một bong bóng lại nhảy ra khỏi đầu cậu.
“… Tôi rảnh không có gì làm nên khắc con dấu chơi, tên của bạn khá ít nét nên dễ khắc lắm”
Anh hiểu anh hiểu anh hiểu cả mà!
Còn lâu nhóc mới cố ý khắc con dấu cho anh.
Tất cả đều là trùng hợp mà thôi.
Lịch Duyệt Tinh vui vẻ vô cùng, nhưng vì độ thiện cảm, hắn giấu niềm vui vào lòng, trả lời một cách đường hoàng: “Ừ, tôi hiểu mà.
Nhóc khắc đẹp lắm.”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
-1 lờ mờ.
Lịch Duyệt Tinh thấy hết, bổ sung thêm: “Tôi thích lắm, cảm ơn nhóc nhé.”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
+3 nho nhỏ.
Lịch Duyệt Tinh thực sự không nhịn nổi nữa, hắn quay đầu bật cười hai tiếng rồi lại ngoảnh về, tiếp tục bình tĩnh: “Tí nữa tôi cũng làm một con dấu tên bé cưng tặng nhóc.”
Túc Minh Khiêm: “Được.”
+5 vững vàng.
Lịch Duyệt Tinh nhìn nhóc con trong màn hình, thích lắm.
Sao bé con này lại thể hiện được cùng lúc sự nũng nịu và trong nóng ngoài lạnh một cách bình thản vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Lịch Duyệt Tinh lại phát hiện một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Còn nữa, vì sao rõ ràng giá trị thiện cảm vẫn giảm mà hành động thân mật của nhóc con với mình ngày một nhiều hơn?
Hắn suy nghĩ hồi lâu, không có kết luận, chỉ có thể chấp nhận.
Con game này cợt nhả vậy đấy.
Làm xong sản phẩm thủ công thì cũng tới giờ cơm trưa.
Lịch Duyệt Tinh không để