o
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Lịch Duyệt Tinh sợ rồi.
Hắn lao tới bệnh viện mà người đàn ông trung niên cho hay, lúc tìm kiếm Đản Định Tự Nhiên ở quầy lễ tân hắn còn buột miệng nói tên người ta là “Đản Đản”.
Cũng may sau một hồi rối rắm, cuối cùng hắn cũng báo được tên chính xác của Đản Định Tự Nhiên, lấy được số phòng bệnh của đối phương.
Chờ đến khi lên tầng, thằng cha ấy mặc đồ bệnh nhân trong phòng đơn, dựa giường, mắt dán vào tivi, cầm cốc nước trái cây uống ngon lành, cạnh giường bệnh còn có một người mặc đồ hộ lý đang xoa vai bóp chân cho hắn ta.
Sống nhàn nhã quá nhở.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Đản Định Tự Nhiên: “…”
Người nằm trên giường giật bắn cả mình: “Tây Mộc, sao ông lại tới đây?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao ông lại vào viện?”
Đản Định Tự Nhiên: “Chuyện này, nói ra thì dài lắm…”
Lịch Duyệt Tinh nghiêm túc quan sát Đản Định Tự Nhiên.
Đối phương trông vẫn khỏe mạnh, trừ mặt mày hơi bợt bạt ra thì tràn trề năng lượng, mắt sáng, nhìn mình mẩy vẫn có tay có chân, tứ chi kiện toàn.
Nếu thế…
Lịch Duyệt Tinh nhớ tới Đản Định Tự Nhiên đang nằm ở khoa tim mạch, nói ngay chẳng cần nghĩ: “Vấn đề tim mạch do thức đêm thêm caffeine quá liều?”
Đản Định Tự Nhiên bất ngờ: “Cái này mà cũng đoán đúng được?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tác giả tới lui cũng chỉ có mấy cái bệnh nghề nghiệp này thôi mà?”
Đản Định Tự Nhiên thừa nhận: “Ông nói cũng đúng.”
Lịch Duyệt Tinh lại hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, chỉ cần làm tiểu phẫu thôi, đoán chừng phải nằm viện một tháng.” Đản Định Tự Nhiên nói hết kế hoạch của mình, “Tôi đã tìm được bác sĩ mổ chính, thuê hộ lý, hai ngày nữa sẽ liên hệ với gia đình hoặc bạn bè cùng thành phố để họ tới thăm, việc cũng hòm hòm rồi.”
Lịch Duyệt Tinh yên tâm hơn nhiều: “Thế thì tốt.”
Đản Định Tự Nhiên: “Mấy chuyện này đều dễ xử lý, giờ tôi đang nghĩ truyện phải làm sao đây …”
Lịch Duyệt Tinh: “Sao trăng gì nữa, xin nghỉ để đó đi, mất mạng còn nghĩ tới chuyện viết truyện à?”
Đản Định Tự Nhiên: “Nói vậy cũng đúng.
Lần này vào viện tôi hôn mê một ngày, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại là sợ hãi, chả quan tâm ra chương mỗi ngày hay gì nữa, mạng của ông đây quan trọng nhất…”
Lịch Duyệt Tinh thầm phỉ nhổ: “Thường thì kiểu gì sau đấy cũng sẽ có “nhưng”.”
Đản Định Tự Nhiên không phụ sự kỳ vọng: “Nhưng! Nhưng một ngày sau, tôi đã tỉnh táo trở lại, tôi nghĩ mạng thì cần đấy, nhưng văn vẫn phải viết…”
Mắt Lịch Duyệt Tinh tối sầm: “Như ông không gọi là tỉnh táo mà là bị mất trí! Hôn mê mới tỉnh đã đòi viết truyện? Có cần tôi liên hệ liên đoàn văn học trao tặng cho ông giải thưởng viết truyện tàn nhưng không phế không?”
Đản Định Tự Nhiên thở dài: “Không làm việc không có tiền, tôi đâu phải đại thần như ông, cũng chưa có thu nhập từ việc kết truyện, nếu cứ mặc kệ không viết thì lấy đâu ra gạo bỏ vào nồi.
Với cả, ông nghĩ tôi dựa vào cái gì mà có thể kiên trì cập nhật không ngừng trong 999 ngày?”
Lịch Duyệt Tinh chần chừ một lúc: “… Tiền?”
Đản Định Tự Nhiên sầm mặt: “Là lời hứa, lời hứa của tôi với độc giả!”
Lịch Duyệt Tinh càng chần chừ hơn: “… Không ngờ Đản Đản ông lại văn vở vậy luôn đấy.”
Đản Định Tự Nhiên cũng thấy mình văn vở quá: “Thôi được rồi, vì tiền mà cũng vì lời hứa, người lớn cả rồi ai còn chọn nữa.”
Lịch Duyệt Tinh: “Vậy thì ông tính…”
Đản Định Tự Nhiên nói phương châm mười hai chữ một cách dõng dạc: “Làm nghỉ đều đặn, kiên trì rèn luyện, nắm bắt thời gian! Tôi vào viện, không phàn nàn về việc cập nhật, chỉ phàn nàn tôi không có tính tự chủ, ngày nào cũng đêm hôm mới bắt đầu viết truyện, chỉ cần tôi sửa cái thói quen này, đừng nói dưỡng bệnh mỗi ngày cập nhật ba nghìn chữ mà sáu ngàn chữ cũng chỉ là chuyện hai tiếng thôi!”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi hiểu sự cấp thiết của ông với việc ra chương mới.” Hắn dừng lại, “Mục tiêu đã đặt ra, nói được thì phải làm được.”
Đản Định Tự Nhiên đầy tự tin: “Qua bài học lần này, tôi đã rút ra kinh nghiệm xương máu, kiên quyết sửa đổi.
Mấy ông cứ chờ đấy, chờ tôi phẫu thuật xong bắt đầu hồi phục sẽ lên nhóm repo* thành quả.”
*repo = report hay chính là báo cáo
Lịch Duyệt Tinh thấy Đản Định Tự Nhiên hoạt bát thế này cũng coi như yên tâm.
Hắn lại tán dóc đôi câu với Đản Định Tự Nhiên rồi rời viện trước, không để người đang dưỡng bệnh tốn nhiều sức lực với mình.
Trên đường rời đi, Lịch Duyệt Tinh lấy điện thoại ra kể sơ qua tình huống của Đản Định Tự Nhiên trong nhóm rồi thoát, bắt đầu tìm kiếm nhà hàng cúng cho cái miếu ngũ tạng đã đói meo từ lâu của mình.
Đi thêm hai bước, trong tai nghe truyền tới giọng của Túc Minh Khiêm.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, tôi nghĩ nên để bạn của bạn nghỉ ngơi cho khỏe một thời gian.”
Lịch Duyệt Tinh giải thích sơ qua: “Nói thế nào nhỉ… Tác giả mạng có cái khó của tác giả mạng.
Cuốn sách hiện tại của Đản Đản mới có một triệu, ra mắt được hai tháng, vào vip hai tháng, vừa mới bắt đầu kiếm tiền, nếu lúc này ngừng ra chương một tháng thì coi như vất đi luôn, tính toán tổng thể, nửa năm làm công toi, chi phí chìm* quá lớn.”
*Chi phí chìm (Sunk Cost) là khoản chi phí đã xảy ra và không thể thu hồi dù bạn có đưa ra quyết định gì trong tương lai
Lịch Duyệt Tinh dừng lại, nêu ví dụ khách quan:
“Đúng là có khá nhiều tác giả mạng viết đến chết, ví dụ như năm trước có một tác giả, đang viết đột nhiên xuất huyết não thành người thực vật”
Túc Minh Khiêm: “?!”
“Còn có một người giống Đản Định Tự Nhiên, sống một mình, đang viết đột nhiên nhồi máu cơ tim, chưa kịp gọi xe cấp cứu đã thăng luôn, lúc chết laptop vẫn còn đặt trên ngực cơ”
Túc Minh Khiêm: “?!?”
“Nhưng.” Lịch Duyệt Tinh muốn bảo không phải ai viết truyện cũng chết, hắn vẫn nói về Đản Định Tự Nhiên: “Nhưng, Đản Định Tự Nhiên chưa viết tới mức bị bệnh tim, nhóc đừng thấy bây giờ cậu ta thảm thương, thật ra tốc độ sáng tác của cậu ta nhanh lắm, tốc độ ba nghìn đặt cơ sở năm nghìn không giới hạn, chẳng qua cứ mười hai giờ đúng mỗi ngày cậu ta mới bắt đầu viết, viết tới ba giờ đêm lại ngủ, hôm sau tiếp tục quẩy, quẩy tới mười hai giờ đêm lại bắt đầu viết…”
Nhưng Túc Minh Khiêm không còn nghe thấy Lịch Duyệt Tinh đang nói gì nữa.
Cậu hoàn toàn đắm chìm trong những ví dụ Lịch Duyệt Tinh đưa ra.
Xuất huyết não, nhồi máu cơ tim.
Sống một mình, làm việc và nghỉ ngơi thất thường, sức khỏe kém.
Như thể mọi nguyên nhân gây ra bênh tật, Tây Mộc đều có hết.
Tốc độ sáng tác của hắn chậm hơn.
Lỡ có một ngày, Tây Mộc…
Túc Minh Khiêm đờ người ra.
“Tây Mộc ơi!”
Một tiếng gọi ngắt lời Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh: “Sao thế?”
Túc Minh Khiêm: “Bạn phải quan tâm tới sức khỏe, bạn không thể xảy ra chuyện.”
Lịch Duyệt Tinh cảm giác một cách rõ ràng sự lo lắng của nhóc tí hon, hắn không nhịn được lấy điện thoại ra, chọt nhóc con trên màn hình: “Nhóc yên tâm, hàng năm tôi đều đi khám sức khỏe, khỏe mạnh lắm, tuyệt đối không có chuyện gì đâu; vả lại hai năm qua tôi cũng đã mua bảo hiểm thương mại*, dù có chuyện thật, bảo hiểm thương mại cũng sẽ bảo đảm tiền chữa bệnh của tôi…”
*Bảo hiểm