o
Chẳng biết có phải do hiệu ứng ánh sáng của game lúc này tốt quá không.
Thấy nhóc con như thế này, Lịch Duyệt Tinh lại hơi đau lòng, thái độ của hắn cũng trở nên cẩn thận hơn, sau khi ngẫm nghĩ hai lần mới gõ một dòng chữ: “Nhóc đang làm gì thế?”
Không gian tĩnh lặng thay đổi.
Từng đốm sáng xanh tựa đom đóm lại xuất hiện giữa không trung rồi hội tụ thành một màn hình.
Màn hình xuất hiện, chữ hiện ra.
Đốm xanh trong suốt chiếu sáng mái tóc đen và đôi mắt xám của Túc Minh Khiêm.
Người vô hình cuối cùng cũng xuất hiện.
Túc Minh Khiêm ngồi bất động trong góc, song ánh mắt rã rời của cậu đã có tiêu cự, tư duy trì trệ cũng bắt đầu vận hành.
Đáng sợ hơn sự tổn thương chính là nỗi cô đơn.
Đáng sợ hơn cả nỗi cô đơn chính là sự chờ đợi không xác định thời gian.
Mãi cho đến khi đợi chờ kết thúc, niềm vui bất ngờ và to lớn rơi từ trên trời xuống, Túc Minh Khiêm hoàn toàn không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, cậu bật thốt:
“Bạn quay lại rồi!”
Một +100 thình lình nhảy ra khỏi đầu nhóc con.
Con số khổng lồ này khiến Lịch Duyệt Tinh chấn động tới nỗi trợn mắt há hốc mồm, quên khuấy cả việc định gõ chữ gì.
Có chuyện gì vậy?
Mình chỉ mới gõ một câu thôi, chưa làm gì đặc biệt hết, sao lại được nhiều độ thiện cảm thế?
Dù đã một ngày mình không online, hệ thống cũng đâu cần hào phóng vậy chứ.
Thế thì căn thời gian cày độ thiện cảm dễ quá còn gì…
Lịch Duyệt Tinh nghĩ vậy, vô thức liếc nhìn thanh thiện cảm.
Độ thiện cảm: -2.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn làm đề toán lớp một tiểu học.
Trước khi rời đi độ thiện cảm trong thanh là 15.
Giữa chừng hắn thoát game, độ thiện cảm tăng giảm thế nào không biết, sau khi +100, độ thiện cảm trong thanh là -2.
Nói cách khác…
Trong một ngày hắn rời đi, nhóc con ở lại một mình, im ỉm giận dỗi, -1-2-3, mất tổng cộng 117 độ thiện cảm.
Tính toán rõ ràng khoản này, Lịch Duyệt Tinh vội xóa bỏ suy nghĩ căn thời gian tăng độ thiện cảm trong đầu.
Tuy nhìn độ thiện cảm tăng và giảm không chênh lệch nhiều, có vẻ chỉ cần rút ngắn thời điểm offline thì sẽ kiếm được nhiều độ thiện cảm hơn.
Nhưng với trình độ bệnh tim của con game này, hắn mà chơi căn giờ đại pháp thật, chưa biết chừng game lại dám trừ độ thiện cảm lúc hắn không có ở đây, lúc hắn xuất hiện thì không tăng độ thiện cảm… Tóm lại, tất cả đều là âm mưu của công ty game!
Cơ mà lần này độ thiện cảm tăng giảm cũng không hẳn là vô dụng, chí ít đã giúp hắn xác định một thiết lập của hệ thống.
“Thì ra chức năng đã mở sau khi độ thiện cảm đạt tiêu chuẩn sẽ không bị khóa lại nếu độ thiện cảm giảm”
Lịch Duyệt Tinh nhìn chức năng trò chuyện đang sử dụng, lẩm bẩm.
“Cuối cùng con game này cũng có thiết kế không bị thiểu năng.
Người ta toàn bảo công ty game làm CG* bằng tay, làm game bằng chân, cái công ty này chắc kèo làm AI bằng não, làm cái khác bằng mông rồi…”
*CG: Computer Graphic- đồ họa máy tính
Hắn tự hỏi, không để ý tới nhóc tí hon trong game, cho đến khi mấy câu thoại lại xuất hiện trên đầu nhóc tì.
“Bạn vẫn còn đó chứ?”
“Có thể trò chuyện với tôi không?”
“Nơi này buồn chán lắm, tôi muốn nói chuyện với bạn”
Sự chú ý của Lịch Duyệt Tinh bị kéo về, dù hắn chơi game không để tâm mấy thì cũng bị mấy câu nói này đả động.
Hoàn cảnh sinh tồn của game nội địa rất thoải mái, làm cái khác bằng mông chẳng sao, miễn là làm tốt bằng não thì vẫn có thể giữ chân người chơi, ví dụ thực tế ở ngay trước mắt.
Lịch Duyệt Tinh gõ chữ đáp lại: “Tôi đây, nhóc đừng sợ.”
Túc Minh Khiêm: “Tôi không sợ.”
Con số +1 lờ mờ xuất hiện trên đầu cậu.
Tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng cơ thể vẫn thành thật lắm.
Lịch Duyệt Tinh quan tâm lòng tự trọng của nhóc tì, săn sóc nói sang chuyện khác: “Tôi thấy mấy bữa nay nhóc không được ăn ngon, tôi chuẩn bị gọi món cho nhóc đây.”
Hắn nói rồi chạm một cái vào bếp lò.
Bếp lò nhảy ra menu, vẫn là hai loại, còn khác với lần trước, chắc là đổi mới ngẫu nhiên:
【Salad mộc nhĩ (1)】: 5 độ thiện cảm
【Vịt nấu bia (2)】: 25 độ thiện cảm
Một chay một mặn, kết hợp không tệ, cơ mà…
Lịch Duyệt Tinh lại nhìn thanh thiện cảm, lực bất tòng tâm.
Thật sự không mua nổi á!
Xin lỗi nhé con yêu, ba không phải người ba tốt, nhà nghèo làm con phải ăn cám nuốt rau.
Hắn rời khỏi bếp lò, lại mở cửa hàng hệ thống.
Kể từ bữa trước mở xưởng chế tạo, cửa hàng hệ thống cũng được nâng cấp cài đặt lại, khai trương long trọng, mọi thứ đều được bày bán trong đó.
Lịch Duyệt Tinh mở mục đồ ăn, nhìn thấy vật phẩm mua bán bên trong.
Cách bán đồ ăn ở đây khác với bếp, không phải bán món lẻ kiểu đồ ăn nhanh mà là bán theo gói, đúng là trông cao cấp hơn hẳn, dù gì cái sau cũng đắt tiền mà.
【Cơm hộp hàng ngày】: 8 điểm cống hiến
【Phần ăn Hamburger】: 10 điểm cống hiến
【Phần ăn siêu giá trị quán cơm nhỏ】: 30 điểm cống hiến
Không chờ Lịch Duyệt Tinh bày tỏ ý kiến một cách văn minh với mấy mức giá này, Túc Minh Khiêm lại bắt đầu nói chuyện.
Một ngày không gặp, nhóc con nhiệt tình thật đấy!
Túc Minh Khiêm: “Sao bạn biết mấy bữa nay tôi không ăn ngon? Bạn vẫn luôn quan sát tôi ư? Vậy tại sao lại không trả lời tôi?”
Lịch Duyệt Tinh đang suy nghĩ nên mua phần ăn nào cho nhóc con, trả lời hơi thờ ơ: “Tôi vừa mới trở lại, không phải lúc nào cũng quan sát nhóc nên cũng không thể trả lời nhóc kịp thời.
Sở dĩ tôi biết nhóc đang làm gì là bởi mọi việc nhóc làm đều được ghi lại ở chỗ tôi…”
Túc Minh Khiêm: “Video giám sát 24 giờ?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đại loại thế… Xong, tôi chọn bữa tối cho nhóc rồi nè!”
Hắn đã có kết quả, nhóc con mềm mỏng thế này rồi còn suy nghĩ chi nữa, kiểu gì cũng phải thưởng cho nhóc, vậy quyết định cho nhóc tì cái 30 điểm cống hiến kia đi!
Lịch Duyệt Tinh mua phần ăn, chọn Có ở lựa chọn “Có dùng luôn không”.
Ngay lập tức, chiếc bàn nhỏ trong phòng thay đổi, từng món ăn xuất hiện trên mặt bàn.
Mướp xào, bò Kungfu, cá chua ngọt, canh vịt, pudding hạt dẻ.
Năm món ăn lần lượt được bày lên bàn, tuy khẩu phần ít nhưng trông tinh tế.
Ba món một canh, đủ cả chay lẫn mặn, còn chu đáo chuẩn bị món tráng miệng sau khi ăn xong, có thể nói là cực kỳ phong phú.
Con game này không tới nỗi bịp bợm tới cùng!
Lịch Duyệt Tinh thở phào, nói với nhóc tí hon: “Cơm tối của nhóc tới rồi đây, mau ăn