Năm giờ sáng, Tạ Kiều bị đánh thức bởi tiếng xích sắt nặng nề.
Quái vật cần tiếp nhận đã tới!
Cậu lập tức tỉnh táo rời giường.
Cậu mở báo cáo chăm sóc, thông tin về quái vật mới đã được cập nhật trên trang tiếp theo.
...Nó sinh ra dưới đáy biển sâu thẳm, sở hữu giọng ca và chiếc đuôi cá đẹp nhất trần đời cùng hàm răng sắc nhọn khiến mọi sinh vật biển phải cúi đầu khiếp sợ. Hãy thử chinh phục nó đi! Thứ bạn nhận được sẽ là một mảnh đại dương bao la bát ngát.
Là người cá ư?
Trước giờ cậu chưa từng gặp người cá.
Sau khi Tạ Kiều trang bị toàn thân kín mít mới dám mở cửa. Cậu mang theo tò mò đi đến Trạm tiếp nhận quái vật.
Phía trước hành lang buồng giam chi chít vệt nước loang lổ, cậu đi dọc theo vệt nước thấy buồng giam bên cạnh ác ma có thêm một người.
Không, cũng không thể nói là người.
Làn da của nó trắng trẻo lạ thường, lớp vảy mịn màng tựa như phát sáng, suối tóc như rong biển màu bạc buông thõng dưới đất, và một chiếc đuôi cá thật dài.
Mỗi lần nó đong đưa đuôi cá là một lần tiếng xích sắt nặng nề vang lên.
Là một cô gái trẻ.
Tạ Kiều để ý vết thương chồng chất trên đuôi cô, thậm chí có vết còn lồi cả máu thịt, nom rất khó chịu.
Ác ma bị tiếng xích sắt đánh thức, hắn vẫy cặp cánh nhỏ màu đen rời giường, bay đến trước song sắt.
Ác ma đánh giá người cá mới tới, nêu ra nhận xét vô cùng chuyên nghiệp: "Thịt cá ngon nhất phần bụng, đừng ăn đuôi, nhiều xương lắm."
Người cá nhìn thấy ác ma phảng phất như bị dọa sợ, vội vàng trốn vào trong góc, đám tóc lòa xòa trước mặt tạo thành bóng râm.
"Anh đừng dọa con gái người ta."
Tạ Kiều quay đầu nói với ác ma.
"Hôm nay ta muốn ăn bò bít tết áp chảo."
Ác ma thu cánh, bồi thêm một câu: "Muốn hai phần!"
Yêu tinh xanh lá đang ngủ khì khì trên chiếc giường nhỏ, vừa nghe thấy bốn chữ "bít tết áp chảo" lỗ tai nhòn nhọn lập tức vểnh lên: "Ni Ni cũng muốn ăn bò bít tết áp chảo."
Tạ Kiều: ...Thế tóm lại hàng này tỉnh ngủ hay chưa tỉnh ngủ?
Chắc là chưa tỉnh, bởi vì Ni Ni nói xong lại bắt đầu ngáy khò khò, ngủ ngon vô cùng, có lẽ đang mơ một giấc mộng đẹp.
Tạ Kiều về phòng lấy hòm thuốc. Cậu không dám trực tiếp bôi thuốc cho người cá mà ngồi xổm trước cửa buồng giam dạy người cá cách dùng: "Đây là thuốc, bôi lên miệng vết thương là được, giống thế này này."
Cậu không biết người cá có nghe hiểu mình nói không vì vậy làm mẫu cách bôi thuốc một lần.
Người cá ngồi trong một góc không hề sợ hãi nhìn cậu chằm chằm.
Ngược lại cậu có chút lo lắng khi bị nhìn như vậy, sau khi làm mẫu xong liền đặt thuốc vào buồng giam.
Người cá dùng chiếc đuôi bị thương cuốn đống thuốc vào tay, thẫn thờ nhìn nó.
"Đắp lên trên miệng vết thương."
Tạ Kiều cổ vũ nói.
Giây tiếp theo, người cá hé miệng lộ hàm răng nanh sắc nhọn còn quấn mấy cọng rong biển, sau đó nuốt thuốc vào bụng.
Nuốt xong thuốc, đuôi cá của cô còn vung vẩy với Tạ Kiều, phảng phất như đang chờ được khen ngợi.
Tạ Kiều: "......Răng khỏe quá."
Cô nàng không nghe hiểu lời Tạ Kiều, nhưng thấy cậu cười cô cũng vui vẻ mở miệng cười theo, đuôi cá đập bộp bộp xuống đất, thi thoảng phản xạ ánh màu bạc.
Tạ Kiều cạn lời đầu hàng, đành thay thành thuốc kháng sinh loại uống rồi đặt xuống đất, tiếp đó chỉ cho người cá đống thuốc kháng sinh.
Cậu vừa mới chỉ, người cá lập tức cuộn đuôi nhét tọt vào mồm, còn há miệng lộ hàm răng sắc bén khiến Tạ Kiều kinh hồn bạt vía, cứ như đang muốn chứng tỏ mình nuốt hết rồi.
Cậu cẩn thận tìm lời động viên: "Chà chà, con gái nhà ai mà 'dữ' quá ta."
Người cá vui vẻ uốn cong chiếc đuôi màu bạc.
Nếu để dưới ánh nắng mặt trời chắc nó sẽ rất lấp lánh nhỉ.
Tạ Kiều thầm cảm thán.
Có vẻ cô ấy không biết nói chuyện thật.
E rằng báo cáo chăm sóc lần này khó lòng hoàn thành nổi.
Tuy nhiên cậu không rời khỏi trạm tiếp nhận luôn mà đưa cho người cá một chậu nước.
Người cá lập tức vùi đầu vào chậu uống lấy uống để, ngay cả mái tóc như rong biển cũng ướt sũng theo.
"Uống chậm một chút."
Cậu đưa tay ra hiệu nhẹ giọng dỗ dành.
Nói đến cũng kỳ lạ, có vẻ người cá rất nghe lời cậu. Cô ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu từ từ uống nước.
*
[Bạn đời của bạn hiếm khi thức dậy sớm như vậy]
[Cậu ấy vào trạm tiếp nhận]
[Có vẻ cậu ấy rất quan tâm đến người cá]
Trong tiệm sửa chữa điện thoại máy tính, Ngu Hàn Sinh cầm một chồng sách thật dày mượn từ thư viện.
Y vừa đọc xong một cuốn chuẩn bị đổi sang cuốn mới, bỗng thoáng liếc mắt thấy thông báo hiện trên màn hình điện thoại, ánh mắt dừng trong chốc lát.
Thẳng cho đến khi Tạ Kiều trong điện thoại rời khỏi trạm tiếp nhận ngồi trên sofa đọc truyện tranh y mới dời tầm mắt.
Lý Trạch cũng dậy rất sớm. Mặc dù Hạ Giản cung cấp cho họ chỗ ở miễn phí nhưng cứ ở không thế này anh ta cũng thấy ngại, do đó luôn cố hết sức giúp Hạ Trạch xử lý các vấn đề phần mềm máy tính, còn đảm nhận luôn công việc phát tờ rơi.
Hạ Giản nhìn Lý Trạch gõ phím bằng tay trái vô cùng vất vả nên không khỏi mở miệng: "Anh đừng khách sáo, bằng không để Tiểu Ngu phát tờ rơi đi."
"Tiểu Ngu" nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Giản một cái.
Lý Trạch vội vàng nói: "Thôi để tôi làm cho!"
Hạ Giản lo lắng hỏi Lý Trạch: "Anh thật sự có thể làm được chứ?"
Hắn cảm thấy chuyện gì Lý Trạch cũng vơ hết vào mình, ngay cả mấy chuyện nhỏ nhặt như này cũng không chịu để Ngu Hàn Sinh động tay động chân. Mối quan hệ với Ngu Hàn Sinh không giống quan hệ bạn bè bình thường, cứ như ông chủ với cấp dưới vậy.
Thiên phú tốt thế này sao lại đi làm mướn cho kẻ lười chảy thây kia nhỉ.
Hạ Giản thở dài.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là Ngu Hàn Sinh lại nhận xấp tờ rơi trên tay mình.
Đây có phải dấu hiệu thức tỉnh lương tri không?
Hạ Giản còn chưa kịp hoàn hồn, Ngu Hàn Sinh đã nâng xấp tờ rơi trong tay, một đám mèo sữa choai choai chạy qua ngậm lấy.
Nhóm mèo con ngậm một xấp tờ rơi đi vòng quanh phố, một bé mèo màu cam nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo ngã oạch ra đất.
Chưa từng thấy cảnh mèo con đi phát tờ rơi, đám người trên phố bị sự dễ thương đập xỉu up xỉu down thi nhau dừng bước vừa chụp ảnh vừa cầm tờ rơi trong miệng chúng.
Chưa đến một giờ xấp tờ rơi dày cộm đã được phát hết.
Hiệu quả gấp mười lần so với tự thân vận động!
Hạ Giản: ......Đây là thuê mèo giúp việc à?
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện bản thân sai rồi.
Chỗ nào giống thuê mèo hả, hoàn toàn là bóc lột sức lao động của lũ mèo chứ đâu.
Sau khi nhóm mèo nhỏ rải xong tờ rơi không những không được trả lương mà chúng còn ngoan ngoãn ngậm tiền giấy được người qua đường thưởng cho Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh dửng dưng tiếp nhận.
Giá trị quan của Hạ Giản như bị sụp đổ, hắn vô thức mở điện thoại, bắt đầu dùng thanh công cụ