Giây phút nhìn thấy tin nhắn, không biết vì sao trái tim Tạ Kiều đột nhiên rung động, cậu hồi hộp gật đầu.
Một lúc lâu sau ngài Ngu mới nhắn tin trả lời.
... [Được]
Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống gối.
Phòng không bật đèn, cậu nhìn trần nhà tối om, bên ngoài cũng không có một tia sáng. Trong bóng đêm, Tạ Kiều chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Vì sao cứ "gay" thế chứ.
Nhất định là do cậu ngủ nhiều rồi.
Tạ Kiều không ngủ được, dứt khoát bật đèn xuống giường cầm báo cáo chăm sóc trong ngăn kéo ra, trên cột báo cáo "Năng lực" của người cá điền "Tấn công bằng tiếng hét".
*
Một tuần tiếp theo, Lý Trạch lên mạng đăng ký mở công ty, địa chỉ văn phòng thì điền địa chỉ của tiệm sửa chữa.
Bình thường người ta khá băn khoăn đắn đo trong việc chọn tên công ty.Nhưng Ngu Hàn Sinh lại chẳng phải người bình thường.
Vào lúc Lý Trạch và Hạ Giản còn đang cãi nhau văng nước miếng xem tên "Chúng Cường" và "Bách Thành" cái nào hay hơn thì Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nâng mắt, viết hai chữ đơn giản xuống một trang giấy trắng.
...Ngu thị.
Lý Trạch:...
Hạ Giản:...
Vì thế, tên công ty Công ty TNHH Bất động sản Ngu thị được ra đời.
Thứ tư, chính quyền Biên Thành bán đấu giá sử dụng bốn lô đất.
Hạ Giản đi theo đám Lý Trạch vào phòng hội nghị, cả ba người đều mặc bộ vest được thuê từ tiệm may bên cạnh.
Chẳng qua Ngu Hàn Sinh mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao lớn vai rộng eo thon, ngoại trừ chiếc cổ tay áo bên phải bị thiếu thì hoàn toàn không thể nhận ra đây là bộ vest rẻ tiền chưa tới 500 tệ.
Hình tượng Ngu Hàn Sinh trong lòng Hạ Giản vẫn còn dừng lại ở bốn chữ "nghèo rớt mồng tơi". Hắn nhịn không được hỏi Lý Trạch: "Tiểu Ngu có tiền thật à?"
"Nhà ông ngoại mới qua đời của Ngu Hàn Sinh đã bị phá hủy, cũng có chút tiền bồi thường cho anh ta." Lý Trạch mặt không đỏ tim không loạn bịa chuyện như thật.
Thực ra anh cũng muốn nói thật cho Hạ Giản, không muốn lừa dối Hạ Giản, nhưng chẳng lẽ muốn anh huỵch toẹt luôn là một triều tệ trong người con rắn chín đầu nào đó là do cướp được từ chỗ đám lính đánh thuê của Sở nghiên cứu, đã vậy còn mặt dày ăn dầm nằm dề ở tiệm Hạ Giản rồi nhận tiền lương?
Ngu Hàn Sinh không biết xấu hổ, nhưng anh ta còn biết mà.
Trong mắt Hạ Giản không khỏi toát lên sự hâm mộ, cũng không nghi ngờ lời Lý Trạch nói bởi vì Ngu Hàn Sinh thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua cho bản thân.
Ngu Hàn Sinh không nghe được mấy lời tám nhảm của họ. Y ngồi ở hàng ghế thứ ba, hai chân thon dài dưới ống quần tây vắt chéo lên nhau, lật xem tài liệu đấu giá đất.
Bốn lô đấu giá hôm nay thì có ba lô nằm ở khu vực nội thành phía Nam, một lô ở ngoại ô Biên Thành.
Lô đất y nhắm chính là lô nằm ở ngoại thành, diện tích 50 mẫu.
"Người ngồi sau là ai vậy?"
Tôn Tiên Tắc ngồi ở hàng ghế đầu tiên liếc Ngu Hàn Sinh một cái, hơi nhíu mày.
"Chắc là người mới ạ." Thư ký của ông ta trả lời.
"Mong là một kẻ biết điều."
Ông ta quay người không nhìn tiếp nữa.
"Ai dám không cho giám đốc Tôn mặt mũi chứ." Một người ngồi cạnh Tôn Tiên Tắc cười nói: "Trong các nhà đầu tư có mặt ở đây không phải giám đốc Tôn là người mạnh nhất à. Chẳng qua cũng mong ngài chừa chút canh thừa thịt vụn cho chúng tôi."
Tôn Tiên Tắc lắc đầu cười: "Đừng tâng bốc tôi quá, mỗi người đều phải dựa vào khả năng của bản thân."
Ngu Hàn Sinh không tham gia cuộc tranh đoạt ba lô đất đầu tiên, song cuộc cạnh tranh này còn kịch liệt hơn nhiều so với dự đoán của y, đã thế lại còn đều rơi vào tay một người, hiển nhiên là muốn độc chiếm.
Đây là điều vô cùng bất thường với thành phố kinh tế lạc hậu như Biên Thành.
Tựa như bọt khí trong ấm nước sôi, không chỉ mình y phát hiện ra sự thay đổi của nó.
Nhân viên công tác chính phủ bắt đầu đấu giá mảnh đất thứ tư, giá khởi điểm 30 nghìn nhân dân tệ. Ngu Hàn Sinh nhấc mi mắt, trực tiếp nâng bảng một mẫu 100 nghìn nhân dân tệ, 50 mẫu đất tổng cộng 5 triệu.
Cả phòng hội nghị xôn xao.
Tôn Tiên Tắc, người nắm trong tay ba mảnh đất đầu tiên cũng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh như thường của Ngu Hàn Sinh.
Biên Thành vốn đã xa xôi hẻo lánh, huyện thành cũng không phát triển chứ nói chi vùng ngoại thành xa xôi, xung quanh đa phần đều là đất nông nghiệp. Mấu chốt cũng không phải không có người mua, mà là dùng trên 50 nghìn để mua một mẫu đất thì dù có xây chung cư hay biệt thự cũng lỗ vốn.
"Giám đốc Tôn, muốn theo dõi chứ?"
Thư ký hạ giọng hỏi.
"Cô để tôi nghĩ đã."
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta hôm nay là tóm gọn cả bốn lô đất vào tay, Cố lão trở về Biên Thành, thay vì nói là dưỡng lão thì ông ta càng cho rằng đây là một loại tín hiệu, nhưng vẫn không tài nào đoán ra.
Song nền tảng Biên Thành lại quá yếu kém, cho dù có chính sách hỗ trợ cũng không phải năm một năm hai là đi lên luôn. Gã khẽ liếc Ngu Hàn Sinh: "Thôi."
Không ai dám trả giá nữa.
Ván đã đóng thuyền.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Ngu Hàn Sinh giao 20% tiền đặt cọc, bốn triệu tệ còn lại yêu cầu thanh nốt trong vòng hai tháng.
Khi đi ra khỏi phòng hội nghị, Hạ Giản kìm không được cảm thán: "Vừa vung tay đã mua luôn mảnh đất 5 triệu tệ, tiểu Ngu cũng giàu quá nhỉ, vậy tiền lương tháng này miễn nhé?"
"Không có tiền."
Ngu Hàn Sinh cởi vest rồi cởi một chiếc cúc áo sơ mi.
"Anh đừng đùa." Hạ Giản cười cười: "Bốn triệu còn lại anh tính trả thế nào đây?"
"Chờ."
Y nhẹ nhàng nhả ra một chữ.
Hạ Giản: ??!! Hóa ra không có tiền thật à.
Bây giờ hắn vô cùng muốn quỳ xuống lạy Ngu Hàn Sinh, chỉ có một triệu mà dám mua mảnh đất năm triệu, đã vậy ngồi trong hội trường còn cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra khác thường.
Hắn nhìn Lý Trạch.
Trong lòng Lý Trạch cũng rất ngạc nhiên, nhưng hiện giờ anh ta cũng nhìn không thấu suy nghĩ của Ngu Hàn Sinh, chỉ đành tỏ vẻ ủng hộ: "Vậy thì chờ đi."
Hạ Giản vô cùng lo lắng về quyết định này.
*
Bên trong điện thoại, Tạ Kiều đang ngồi trong phòng sách xem video.
Trong khoảng thời gian bị cấm cửa, cậu chán đến mức xem tất cả các video đã được tải về ipad trước đó, ngay cả mấy video phổ cập khoa học như "Thiên nhiên diệu kỳ" cũng không bỏ qua.
"Rắn là một loài động vật phổ biến trong tự nhiên, nhưng chắc các bạn nhỏ không biết là thị lực và thị giác của rắn không nhạy cảm, thính giác cũng không nhạy bén..."
Cậu nhìn con rắn trong màn hình bị dọa giật mình, đang chuẩn bị tắt video thì ipad trên tay cậu tự động tắt ngúm, cũng tự động từ trên tay cậu bay xuống sàn nhà.
Tạ Kiều:... Cậu quên mất ngài Ngu cũng là một con rắn.
Hình như ngài ấy dỗi rồi thì phải.
Cậu vội vàng giải thích: "Mấy chương trình khoa học giáo dục này không đánh giá khách quan đâu. Tôi nghi ngờ toàn bộ nhân viên chương trình đều là fan gấu trúc á, gì đâu mà toàn quay gấu trúc thành vẻ đẹp 1080p HD."
Ngài Ngu không đáp.
Vẫn còn phải dỗ tiếp rồi.
Bé thỏ tai cụp lông xù quẳng lương tâm ra chuồng gà, nhắm mắt nhắm mũi ngợi ca thiên địch: "Rắn cực kỳ giỏi, không chỉ có hình dáng cơ thể thon dài mà hai mắt cũng khá lớn."
Rốt cuộc ngài Ngu cũng gửi một tin nhắn.
...[Tiếp tục]
Tạ Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu sợ rắn không hết chứ đừng nói đến thiện cảm. Cậu cố nhớ lại phần giới thiệu về rắn trong đầu, ma xui quỷ khiến khen một câu: "Có phải rắn đều có hai bộ phận sinh......"
Chưa kịp đợi cậu dứt lời, điện thoại truyền đến tin nhắn mới.
...[Em đang nghĩ cái gì thế hả?]
Tạ Kiều cảm thấy bản thân đã là một con thỏ trưởng thành, giờ nói chuyện người lớn không phải điều rất bình thường à?
Nhưng hiển nhiên ngài Ngu không có cùng tần số não với cậu, y đem đống truyện tranh bảo bối của Tạ Kiều như "Sau khi tỉnh dậy tôi nằm trên giường giám đốc bá đạo" "Ngày ngày đêm đêm với bạn cùng phòng" "Bảy ngày tù cấm"... ném thẳng vào thùng rác một cách tàn nhẫn.
Tạ Kiều:... Không còn động lực sống nữa rồi.
[Bạn đã thành