Mặc dù nghe qua vẫn khá đáng sợ nhưng so với việc bé thỏ bị nuốt chửng vào bụng thì tốt hơn nhiều, Tạ Kiều ngái ngủ nói: "Cảm ơn ngài Ngu đã kể chuyện cho tôi nghe."
Mí mặt cậu dần trở nên trĩu nặng, mãi cho đến khi nhắm lại tiến vào mộng đẹp, tiếng hít thở vừa dài vừa sâu.
Tư thế nằm hôm nay của cậu không tốt lắm, tấm chăn mỏng bị đá rớt một nửa xuống giường.
Ngu Hàn Sinh vẫn đọc tài liệu suốt đêm thường xuyên nhìn màn hình điện thoại, nhẹ nhàng kéo tấm chăn cho bé thỏ tai cụp.
Tạ Kiều trong mơ không biết gì cả.
Ngày hôm sau, cậu ngáp một cái rồi rời giường.
Thoáng liếc mắt nhìn đồng hồ, mới 7 giờ.
Còn quá sớm để cho nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận ăn. Cậu tự làm cho mình một đĩa salad rau thập cẩm thêm nhiều nước sốt rồi cầm thìa ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong Tạ Kiều cảm thấy hơi no, cậu hóa về nguyên hình ở trong phòng khách chơi đường hầm cho mèo.
*
Hiếm khi tiệm sửa chữa không mở cửa buôn bán trong thời gian làm việc.
Ngu Hàn Sinh ra ngoài thanh toán nốt tiền, Lý Trạch đang xem sơ yếu lý lịch của người tìm việc, còn Hạ Giản cũng đang giúp chọn địa điểm để làm văn phòng.
Hạ Giản nhìn suốt buổi sáng, giá tiền thuê nhà ở Biên Thành tăng cao, dù là tiền thuê một tòa văn phòng ở ngoại ô cũng tăng gấp năm lần.
Thời gian nghỉ trưa, hắn chợt nhớ tới câu trả lời mình gửi hôm qua, mở web hỏi đáp đổi đáp án mới.
... [Đúng rồi, đất bạn tôi mua là ở Biên Thành.]
Đáp án vốn không ai thèm quan tâm bỗng chốc biến thành củ khoai lang nóng bỏng, hơn trăm bình luận khen ngợi.
[Cá sốt chua ngọt: Biên Thành?! Ghen tị chết mất, với giá nhà hiện tại của Biên Thành dù phát triển bất động sản thôi cũng được hơn trăm triệu.]
[Canh tam tiên: Tôi cũng muốn làm bạn với người ta, có tiện giới thiệu đôi bên làm quen chút không.]
[Sườn dê nướng than: Lặng lẽ gớt xuống giọt nước mắt nghèo khổ.]
Ngày hôm qua cũng có mấy nhà đầu tư tìm nói chuyện với Lý Trạch, thấy Lý Trạch lề mề không hồi âm cũng quyết không từ bỏ thủ đoạn, gọi điện sang.
"Quả thực một triệu tệ khá thấp, nếu bên cậu đồng ý bán công nghệ thì công ty chúng tôi có thể ra giá ba triệu."
Lý Trạch vừa xem hồ sơ lý lịch vừa nghe điện thoại: "Không cần, bây giờ bên tôi không có ý định bán công nghệ."
Có lẽ do giọng anh ta quá quả quyết nên lần đầu tiên nhà đầu tư ngạo mạn kia lui bước: "Được, nếu các cậu không có ý định bán công nghệ vậy có thể xem xét chấp nhận đầu tư vào công ty chúng tôi không? Tỉ lệ vốn sở hữu có thể thảo luận thêm."
"Xin lỗi, bên tôi không có hứng thú."
Lý Trạch lịch sự cúp máy.
Mảnh đất Ngu Hàn Sinh mua mang đi thế chấp cho vay cũng được mấy chục triệu tệ, đủ tiền cho họ thuê đội ngũ nghiên cứu chuyên nghiệp, hoàn thành nghiên cứu phát triển người máy gia dụng.
Nhưng mà anh ta có chút lo lắng khoản vốn lưu động phát triển đất đai. Chờ đến khi Ngu Hàn Sinh trở về, nhịn không được hỏi: "Chỉ để ba triệu tệ làm phát triển bất động sản có đủ không?"
Ngu Hàn Sinh đặt hợp đồng xuống, rũ mắt nhìn điện thoại, có vẻ như cũng đang suy nghĩ.
"Nếu không chờ chúng ta phát triển xong bất động sản rồi mới đầu tư nghiên cứu người máy gia dụng?"
So với Ngu Hàn Sinh có thủ đoạn cấp tiến thì Hạ Giản càng cẩn trọng hơn.
Ngu Hàn Sinh không nói gì.
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng.
Lý Trạch và Hạ Giản nhìn nhau, bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Tuy rằng họ muốn thấy kết quả nghiên cứu của mình trở thành hiện thực nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng tới Ngu Hàn Sinh.
Lúc này sự chú ý của Ngu Hàn Sinh không nằm ở cuộc trò chuyện mà y đang lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
[Bạn đời của bạn đã ăn hết sạch salad rau]
[Hình như cậu ấy có vẻ hơi no, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu ấy bắt đầu đi vào phòng khách chơi đường hầm mèo]
[Không may là cậu ấy bị mắc kẹt ở lối ra đường hầm]
Trong màn hình, một chiếc đuôi thỏ xù lông lộ ra trước cửa đường hầm, bé thỏ bị mắc kẹt bên trong không tài nào ra ngoài được.
Tạ Kiều dùng hết sức bú sữa mẹ cố chui ra, nhưng ngoài chiếc đuôi tròn lắc lư thì cơ thể cậu vẫn bị kẹt chặt.
Bé thỏ tai cụp chán nản nằm nhoài trong đường hầm cho mèo, không nhúc nhích nổi.
Ngu Hàn Sinh cẩn thận híp đôi mắt hẹp dài, dường như không thể hiểu được Tạ Kiều bị kẹt kiểu gì.
Một lúc sau.
Bàn tay thon dài của y đặt trên màn hình, vuốt một vòng cung, túm chặt đuôi bé thỏ tai cụp kéo bé ra khỏi đường hầm cho mèo.
Trong màn hình, cuối cùng Tạ Kiều cũng lăn ra khỏi đường hầm cho mèo. Bởi vì tác dụng của lực quán tính mà còn lộn tùng phèo hai vòng dưới sàn nhà phòng khách.
Bé thỏ tai cụp xoa xoa chiếc đầu nhỏ bị đụng vào chân bàn trà của mình, đặc biệt thì thầm lên tiếng: "Làm phiền ngài Ngu rồi."
Nếu bây giờ cậu biến về hình người nhất định là sẽ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chơi đường hầm cho mèo mà còn bị mắc kẹt... thật sự quá xấu hổ.
Ngài Ngu gửi một tin nhắn hồi âm.
...[Quen rồi.]
Cậu càng ngượng hơn, vùi đầu vào ghế sofa, chỉ chừa nửa người ở bên ngoài, cố gắng giấu mình để người khác không thấy.
Ngu Hàn Sinh mím môi thành một đường thẳng cong lên trong chốc lát. Sau khi thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại mới ngẩng đầu nói với đám Lý Trạch: "Ba triệu tệ là đủ rồi."
Hạ Giản toan mở miệng nói nhưng bị Ngu Hàn Sinh cắt ngang, y tiếp tục: "Thiết kế bản vẽ, phòng cháy chữa cháy đều không thể thiếu tiền, phương diện xây dựng thi công có thể tạm ứng, yêu cầu bên xây dựng xây xong mới trả tiền."
"Mặt khác bán nhà để thu hồi vốn."
Tốc độ nói của Ngu Hàn Sinh cũng không nhanh, Hạ Giản nghe tới ý cuối mới kịp hiểu ra: "Đây không phải là tay không bắt sói trắng sao?"
Tay không bắt sói trắng (空手套白狼): là một cụm từ ngữ mang ý nghĩa xúc phạm, có nghĩa là lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì. Trong kinh doanh, cụm từ này ý chỉ một người có được chiến thắng tuyệt vời mà không cần nỗ lực nhiều. Nó còn có ý nghĩa ẩn dụ khác là sử dụng sự giàu có của người khác để tạo ra sự giàu có của mình, bản thân lại không có đầu tư vào.
Tiền có thể để đội thi công tạm ứng, bán nhà trước khi xây xong, trong quá trình này bọn họ chỉ cần trả trước một số tiền nhỏ.
"Hợp pháp."
Ngu Hàn Sinh thu liễm ánh nhìn.
Trong khoảng thời gian này y đã xem qua tất cả các luật và chính sách về bất động sản Biên Thành.
Lý Trạch nuốt nước bọt, cho đến hôm nay anh ta mới nhận ra rằng, chỉ với hai tháng ngắn ngủi, rắn lớn đã trở nên giống người hơn bất cứ con người nào, tựa như cá gặp nước trong xã hội loài người.
Nếu thời gian dài hơn thì sao?
*
Sau khi nhận thấy ngài Ngu đã rời đi Tạ Kiều mới từ trong sofa chui ra chải chuốt mượt mà đám lông rối tung, lại liếm lông thêm một lượt mới biến về hình người, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Cậu bước vào trạm tiếp nhận với mâm đồ ăn trên tay, ba sinh vật thuộc ba chủng tộc khác nhau đều có quầng thâm đen nặng treo dưới mắt, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Đây có phải là do thức đêm xem hoạt hình không?
Một lần nữa Tạ Kiều lại nghĩ về kế hoạch cúp điện đêm khuya.
Trừ bỏ phim hoạt hình về ác ma ra thì phim hoạt hình nào Ackles cũng ghét, nhưng hắn vẫn vừa ngồi xem vừa lải nhải than phiền.
"Phim rác rưởi gì đây, quỷ hút máu nào có đẹp trai như vậy. Làn da chúng tái nhợt, người gầy trơ xương, làm gì có chủng tộc nào nguyện ý sống bên chúng."
Ni Ni tức ác ma lâu lắm rồi, nhưng vì đánh không lại hắn nên nó chỉ đành nuốt uất ức vào lòng.
Người cá cũng xem hoạt hình không chớp mắt, vừa xem vừa quơ tay múa chân ê a, cũng không biết xem hiểu nội dung phim không.
Tạ Kiều mở cửa buồng giam, bỏ đĩa vào, vừa mới đặt xuống thì chân cậu bỗng lạnh toát, một cái đuôi cá lạnh lẽo trơn trượt quấn lấy cậu!
Cậu trực tiếp ngã xuống mặt