Cánh cửa từ từ mở ra.
Tạ Kiều sững sờ, bên ngoài không phải là bãi đất phẳng của tiểu khu mà là bóng tối bao trùm, không có lấy một tia sáng, dường như bên trong ẩn chứa sinh vật cực kỳ nguy hiểm...
Có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào cậu!
Cậu vô thức rùng mình một cái, đóng sầm cửa lại.
Tạ Kiều đành phải trở về trạm tiếp nhận.
Dường như Ackles đã sớm đoán được cậu sẽ gặp phải trắc trở, hắn nằm trên chiếc giường nhỏ xem TV, cánh nhỏ màu đen vung vẩy: "Nói từ trước rồi mà không nghe cơ, không ai có thể ra ngoài cả."
Tạ Kiều ngơ ngác nhìn đám Ackles: "Mọi người đều biết sao?"
Ni Ni lon ton chạy đến quấn lấy chân cậu, vung đôi cánh yêu tinh trong suốt bay tới bả vai cậu, cọ cọ trên cổ cậu, tựa như đang an ủi.
Hai tay Tiểu Lin chống mặt gật đầu.
U linh cũng không nói gì.
Tạ Kiều: ...Bảo sao mọi người không ngạc nhiên khi cậu nói đi.
Có lẽ sợ cậu mất mặt nên còn tặng cậu quà chia tay, còn vẫy tay chào tạm biệt.
Tạ Kiều có chút đau lòng lại có chút cảm động.
Lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào vấn đề tồn tại của sở nghiên cứu, có lẽ nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận sẽ hiểu tổ chức này hơn cậu, trở thành điểm mấu chốt giúp cậu rời khỏi đây.
Tạ Kiều kìm không được hỏi: "Mọi người có biết sở nghiên cứu không?"
"Biết." Ni Ni bay trên vai cậu gật đầu: "Chúng em đều là bị người của sở nghiên cứu bắt tới đây."
Ackles thực sự không thích cái chữ "bắt" này, không hài lòng sửa cho đúng: "Không phải bắt mà là đánh lén. Nếu vào thời kỳ mạnh nhất của chủ nhân Vực Sâu ta đây thì chỉ cần một mồi lửa cũng có thể gϊếŧ sạch chúng rồi."
Tạ Kiều nhìn ác ma nhỏ bị nhốt trong buồng giam đang ngồi xem TV, lựa lời hỏi: "Thế bây giờ chủ nhân Vực Sâu có thể thoát khỏi phòng giam không?"
Ackles: ...Con thỏ tai cụp này đáng ghét quá đi mất, đợi một ngày nào đó ta sẽ ăn luôn mi.
"Vì sao người của sở nghiên cứu lại muốn bắt mọi người?"
Tạ Kiều hỏi một vấn đề khác.
Ni Ni cất chất giọng lanh lảnh đáp: "Có thể do em biết trồng rau."
Ackles khinh thường: "Chỉ trách ta đây quá mạnh."
U linh nhỏ giọng trả lời: "Tôi rất giỏi chăm sóc trẻ nhỏ."
Tiểu Lin nghe không hiểu bọn họ nói gì, tự vỗ đuôi cá ngồi chơi trong góc.
"Đúng rồi, tôi còn có thế nấu cơm."
"Ni Ni biết phun lửa nữa á."
"Ai mà chẳng biết phun lửa, ngọn lửa Vực Sâu còn mạnh hơn cái đốm lửa tàn của nhóc nhiều."
...
Dáng vẻ nghiêm túc trước đó biến mất tăm mất tích.
Tạ Kiều: ...Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi vấn đề này.
*
Sau khi tan làm, tiếng TV trong tiệm sửa chữa vang lên, phát thanh viên trên TV đang đọc thông tin mới nhất.
"Người thuộc sở nghiên cứu đã tiết lộ kết quả điều tra mới nhất về sự xuất hiện của đám sương mù xám. Đây là biểu hiện của quá trình tự phục hồi của hành tinh, nhưng không liên quan tới việc ô nhiễm môi trường, quái vật nắm giữ nguồn tài nguyên linh khí, muốn ngăn chặn sương mù màu xám thì chỉ có thể tăng cường bắt giữ quái vật..."
Hạ Giản ngồi ăn cơm hộp đưa ra bình luận: "Bao nhiêu năm rồi vẫn ca đi ca lại một bài."
Mấy ông cụ rảnh rỗi ngồi trước tiệm cũng sôi nổi bán tán, ông một câu tôi một câu.
"Nếu không thì nộp đơn xin phí hỗ trợ nghiên cứu kiểu gì."
"Nói không chừng bắt quái vật về làm nghiên cứu vũ khí sinh hóa, tôi thấy ông Lý trong vòng bạn bè đăng bài nói vậy."
"Vậy cũng phải có quái vật chứ, bao nhiêu năm qua tôi có thấy con nào đâu."
Ngu Hàn Sinh từ công ty đi trở về tiệm sửa chữa.
Lý Trạch đưa hộp cơm còn sót lại trên bàn cho y.
Chiếc đũa kẹp cải trắng trên tay Hạ Giản dừng lại, vội hỏi: "Có đội thi công nào đồng ý nhận thầu không?"
"Đội thi công gì vậy?"
Nhiễm Chu ngồi trên ghế nhìn về phía Hạ Giản.
Hạ Giản đang định nói lại bị Lý Trạch ngăn cản: "Cũng không phải chuyện lớn gì, Tiểu Chu cậu ăn cơm trước đi."
Nhiễm Chu biết điều "Ừm" một tiếng.
Không ngờ Ngu Hàn Sinh lại liếc mắt nhìn Nhiễm Chu, thản nhiên mở miệng: "Không có."
"Không chỉ Biên Thành, ngay cả các tỉnh lân cận cũng không có đội thi công nào đồng ý nhận thầu công trình."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hạ Giản lo lắng từ tận đáy lòng: "Nếu có ai quen biết nhà thầu thì tốt quá, thật ra tôi có một người họ hàng xa làm thầu công trình nhưng lâu rồi chưa nói chuyện, để giờ tôi đi gọi điện hỏi xem."
"Đúng thế, bây giờ phải làm sao."
Rắn lớn như có suy tư nói.
Nhiễm Chu mới đến không cảm thấy có chuyện gì, nhưng Lý Trạch sợ tới mức đánh rơi hộp cơm trong tay xuống đất, đây là lần đầu tiên anh ta thấy thái độ này của rắn lớn.
Nhiễm Chu liếc mắt nhìn ba người xung quanh một cái, buông hộp cơm trên tay: "Tôi có một người bạn nhận làm thầu công trình, cách Biên Thành cũng không xa, nếu không để tôi hỏi anh ta xem giúp đỡ được không."
Hạ Giản vui mừng khôn xiết: "Thế cảm ơn Tiểu Chu nhá, về mặt giá cả..."
Ngu Hàn Sinh híp đôi mắt hẹp dài, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ: "Sau khi dự án kết thúc sẽ thanh toán."
Hạ Giản: ??!!
Hắn sợ ngu người luôn, bây giờ vất vả lắm mới tìm được Nhiễm Chu có quan hệ, song y chẳng những không nhượng bộ về giá cả mà còn yêu cầu thanh toán sau khi hoàn thành công trình, trả tiền theo từng đợt có khi nghe còn hợp lý hơn.
Càng khiến hắn không ngờ là Lý Trạch cũng lên tiếng bổ sung: "Tiểu Chu làm bên tài vụ cũng biết đấy, công ty chúng ta vừa mới thành lập không có nhiều tiền, cậu thử nói với bạn xem có thể ưu đãi giảm cho chúng ta 20% được không, nếu không công ty thực sự không đủ tiền."
Ngu Hàn Sinh khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, Nhiễm Chu còn tưởng rằng thân phận của mình đã bị bại lộ, nào có người há mồm ăn nhiều đến vậy?
Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hạ Giản và Lý Trạch cũng không giống giả bộ, về phần Ngu Hàn Sinh, y chưa bao giờ có biểu cảm dư thừa.
Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn cẩn thận cúi đầu, đến khi ngẩng lên lại nở nụ cười má lúm đồng tiền tiêu chuẩn: "Để tôi đi hỏi bạn một chút, nhưng mọi người đừng ôm hy vọng nhiều, điều kiện này bản thân tôi cũng không nắm chắc."
Thấp hơn giá thị trường 20% lại còn muốn kết toán sau khi hoàn thành, cmn coi có khác gì giúp đỡ người nghèo vượt khó không!
Nhưng vì để có được sự tin tưởng của Ngu Hàn Sinh nhanh hơn, hắn đành mỉm cười đồng ý.
Ngu Hàn Sinh hơi cụp mắt.
Sau khi rắn lớn cơm nước xong xuôi thì quay về căn phòng dưới tầng hầm.
Y đóng cửa lại, miệng vết thương bị áp chế ban ngày bắt đầu đổ máu, y vào phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen.
Giọt nước theo hầu kết chảy tới cơ bụng rõ ràng, hòa tan vết máu.
Y đứng dưới vòi mở điện thoại.
[Chúc mừng bạn đời của bạn đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ!]
[Đó là người bạn đời vô cùng dũng cảm]
[Bạn có đồng ý vượt qua giai đoạn tiếp theo cùng người ấy không? Mở khóa trò chuyện bằng giọng nói, chỉ cần mười đồng tiền vàng một từ, cửa hàng cũng sẽ bán thêm nhiều loại đạo cụ. Chào mừng bạn ghé mua]
Hắn cầm khăn giấy lau tay, lạnh lùng ấn chọn "Đồng ý".
Khuôn mặt thản nhiên của rắn lớn hiện lên vài phần dịu dàng.
*
Một tin tức lại được spam khắp diễn đàn trò chơi "Trạm tiếp nhận quái vật", không phải thông báo mới của trò chơi mà là một thông báo kỷ lục qua màn.
[Đừng ngăn tôi nạp tiền: Hai ngày đã qua level 4?! Tôi nghi ngờ Tạ Kiều là con của nhân viên công ty game.]
[Đéo đứa nào cản mày cả: Lúc trước còn nói thời gian qua level 3 của người này quá dài, ấy vậy mà thẳng tay xóa sổ luôn kỷ lục năm mươi ba ngày qua cửa. Không được, tôi muốn đút lót tiền vàng.]
[Hèn mọn nuôi con cầu phát tài: Tôi cũng xin chân tặng tiền ké luôn, thật sự muốn biết cao nhân qua màn thế nào.]
Ngoài diễn đàn, công ty game dưới danh nghĩa sở nghiên cứu cũng đang điều tra.
"Vì sao ý thức của quái vật lại được phục hồi?" Câu hỏi từ điều tra viên cấp cao của sở nghiên cứu truyền ra từ điện thoại.
"Có lẽ là tài khoản nào đó xuất hiện bug, chúng tôi đang điều tra, đợi khi tìm được sẽ loại bỏ bug này."
"Hy vọng mấy người sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình." Điều tra viên cấp cao cúp máy.
Rắn lớn vừa mở game đã nhận được danh sách xin kết bạn dài dằng dặc, y nhẫn tâm ấn từ chối sạch.
Tất nhiên tiền vàng vẫn phải thu chứ.
Khi Ngu Hàn Sinh thu tiền vàng, Tạ Kiều về tới nhà.
Bây giờ tâm trạng cậu vô cùng chán nản, cho dù là cỏ Timothy cậu thích nhất ở ngay trước mặt cậu cũng sẽ không ăn miếng nào.
Thôi được rồi, chỉ một lá vậy.
Hai lá cũng ổn.
Ba lá cũng không phải chuyện lớn.
...
Tạ Kiều lắc đầu tự nhắc nhở bản thân , bây giờ tủ lạnh chỉ có cà rốt thôi, làm gì có cỏ Timothy cho cậu.
Cậu mở sổ tay hướng dẫn chăm sóc tiếp nhận trên bàn, phát hiện có thêm một trang chữ in đen.
...Gửi nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ, bạn có thể rời khỏi nhà, tiếp theo bạn cần tự bắt quái vật để làm khu vực trạm tiếp nhận thêm phong phú.
Tạ Kiều hít sâu một hơi, kiềm chế suy nghĩ xé nát sổ tay hướng dẫn chăm sóc tiếp nhận của bản thân. Bây giờ ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ như sổ tay viết thì cậu không còn biện pháp thứ hai rời khỏi nơi này.
Cậu chỉ đành kiên nhẫn lật sang trang tiếp theo.
...Năm thứ ba sẽ có bài đánh giá tiếp nhận, cấp bậc quái vật bị bắt giữ càng cao điểm đánh giá sẽ càng cao, tất nhiên độ khó cũng sẽ càng cao. Hãy mạnh dạn rời khỏi nhà và bắt giữ quái vật! Thu thập tài nguyên trong tự nhiên cũng sẽ giúp tăng thêm điểm đánh giá.
Năm thứ ba?
Tạ Kiều vội vàng nhìn điện thoại, qua nửa năm, trạm tiếp nhận có hai mươi buồng giam, có nghĩa là cậu cần phải bắt thêm mười sáu con quái vật nữa.
Sẽ mệt chết mất.
Bé thỏ tai cụp uể oải nằm bẹp trên ghế.
[Tim bạn đời của bạn đã như tro tàn]
[Có vẻ cậu ấy khá đau đầu với nhiệm vụ tiếp theo]
[Trên bàn có một bức thư cậu ấy viết cho bạn, bạn có muốn mở ra xem thử không? Có thể thử nói chuyện cùng cậu ấy]
Ngu Hàn Sinh nâng mắt, ấn chọn đọc.
..."Chào ngài Ngu: Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, hy vọng anh cũng có thể chăm sóc bản thân thật tốt, tôi còn chưa thấy rắn chín đầu trông như thế nào đâu, nhất định rất ngầu nhỉ. Nếu tôi có thể mạnh mẽ như rắn chín đầu thì tốt quá. Chậu dâu tây và việt quất mới ra quả tôi mới hái... Có chút không nỡ xa anh..."
Viết khá lảm nhảm dong dài.
Ánh mắt rắn lớn rơi xuống dòng chữ cuối cùng.
Y chỉ mới rời đi có một buổi trưa.
Vậy mà đã dính người như thế này sao?
"Anh về rồi."
Y sợ dọa đến bé thỏ tai cụp, nhẹ giọng nói.
Trong màn hình, Tạ Kiều nghe thấy giọng nói trầm lắng của một người đàn ông, cậu sợ tới mức bật dậy khỏi ghế.
Cậu đoán tới một khả năng, ngập ngừng hỏi: "Ngài Ngu à?"
Cậu nghe thấy một chữ "Ừm" lạnh lùng.
Quả nhiên là ngài Ngu.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ do thiết bị nhiễu sóng nên giọng ngài Ngu nghe có chút máy móc, âm sắc không mấy rõ ràng, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh nhạt.
Bé thỏ tai cụp vô cùng vui vẻ khi có thể nói chuyện cùng ngài Ngu, thẳng cho đến trước khi đi ngủ, lúc nằm trên giường rồi vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
"Ngài Ngu ơi, anh cũng là thành viên của sở nghiên cứu như tôi à?"
"Không."
"Vậy tại sao anh cũng ở trong phòng này?"
"Không ở."
"Vì sao tôi có thể chạm vào anh và nghe thấy tiếng anh nói?"
"Rất phức tạp."
...
Đều là một hỏi một đáp, ngài Ngu tích chữ như vàng trả lời, thoạt nhìn cũng không có vẻ không có hứng thú nói chuyện với cậu.
Tạ Kiều hỏi cũng buồn ngủ.
Cậu nằm nhắm lại mắt.
Trong đầu thầm sắp xếp thông tin, trạm tiếp nhận là do sở nghiên cứu lập ra, mục đích là vì muốn chăm sóc tiếp nhận quái vật và thu thập tài liệu về chúng. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe qua về tổ chức này, cậu thực sự vẫn ở thế giới ban đầu của mình ư?
Cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Chàng trai trong điện thoại nhắm mắt, tiếng hít thở đều đều kéo dài, rắn lớn vẫn chăm chú nhìn màn hình, trong mắt hiện vẻ mịt mờ không rõ.
Không biết vì sao y không muốn nói cho Tạ Kiều biết rằng cậu sống trong trò chơi.
Có lẽ Tạ Kiều đối với y mà nói không phải là một trò chơi.
Ngu Hàn Sinh đi tới giường nằm xuống, đặt điện thoại ở vị trí cách mình gần nhất, chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy Tạ Kiều. Tạ Kiều ngủ trong điện thoại, y cũng nhắm đôi mắt nặng nề theo.
Sáng hôm sau, Nhiễm Chu mang đến một tin vui, bạn hắn đồng ý nhận thầu công trình Ngu thị.
Hạ Giản còn đang ăn cơm sáng, suýt chút chửng bánh bao xuống bụng: "Đồng ý luôn cả thanh toán sau khi xong với ưu đãi giảm giá 20% rồi?"
Ngu Hàn Sinh nhìn Nhiễm Chu, trong mắt lộ vẻ tìm tòi.
Nhiễm Chu bị ánh mắt y nhìn đến phát hoảng, cố gắng áp cơn ớn lạnh đang dâng lên từ đáy lòng, đáp: "Mấy năm nay anh ta không tìm được mối làm nên lúc tôi nhắc có hơi do dự chút, cuối cùng vẫn đồng ý làm."
Hạ Giản nở nụ cười từ đáy lòng, cho Nhiễm Chu một cái ôm: "Lần này phải cảm ơn Tiểu Chu nhiều, chờ tới khi bán xong sẽ bảo giám đốc Ngu phát tiền thưởng cho cậu."
Nhiễm Chu muốn trợn tròn mắt tại chỗ, còn chưa bán được căn nhà nào kìa, song hắn vẫn mỉm cười ngại ngùng như cũ: "Cảm ơn anh Hạ nhiều."
Lý Trạch vuốt cằm nghiền ngẫm: "Haizz, sớm biết thế đã xin giảm giá 30%, tính sai quá."
"Còn chưa ký hợp đồng." Mặt Ngu Hàn Sinh tỉnh bơ bổ sung.
Nhiễm Chu: ...
Hắn nhìn ra rồi, ba đứa này không nên mở công ty, mà nên đi ăn cướp thì đúng hơn! Hạ Giản nhìn qua có vẻ ngây thơ trong sáng nhưng lúc này cũng không hé miệng nói nửa lời là sao?
*
Tạ Kiều bên trong điện thoại cũng rời giường.
Sáng sớm thức dậy cậu mới phát hiện chiếc gối bị cắn nát đã được đổi lúc nào không hay, bên cạnh gối còn có một chiếc gậy mài răng mới!
"Ngài Ngu ơi?"
Ngài Ngu không có ở đây.
Cậu lén biến về nguyên hình thỏ tai cụp, sau khi vui vẻ chơi cùng cây gậy mài răng mới mặc bộ giáp tí hon, đội chiếc mũ giáp nhỏ, tay cầm đèn pin và thanh đoản kiếm.
Hôm nay cậu muốn thám thính tình hình bên ngoài.
Nhưng mà vẫn thấy bất tiện chỗ nào ấy.
Cậu lấy băng dính dính đèn pin lên trên mũ giáp, ngậm thanh đoản kiếm, sau đó mới đi đến cuối trạm tiếp nhận, chuẩn bị rời đi.
Hai chân Tạ Kiều run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm mở cửa.
Đập vào mắt là bóng đêm vô tận, đèn pin trên đầu rọi vào một đống đá có màu sắc khác nhau, những nơi tối hơn không thể nhìn thấy.
Cậu lấy hết can đảm bước ra khỏi cửa, Ni Ni theo sau cũng muốn đi cùng, nhưng dường như có tồn tại sự trói buộc nào đó, yêu tinh thoát kiểu gì cũng không được, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng lưng thỏ tai cụp.
Mặt đất là có thật.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, báo cáo chăm sóc tiếp nhận nói qua thu thập tài nguyên thiên nhiên có thể nâng cao kết quả đánh giá, song khi cậu cúi đầu nhìn cục đá dưới chân.
Muốn cậu... thu thập kiểu gì?
Chẳng lẽ muốn vác về ư.
[Bạn đời của bạn rời khỏi phòng đi thăm dò bên ngoài]
[Hãy chú ý nguy hiểm từ bóng tối sâu thẳm, một khi nhân vật trong game tử vong sẽ không thể sống lại]
[Cậu ấy phát hiện một đống quặng sắt nhưng trên tay cậu ấy không có cuốc thu chữ thập, bạn có thể vào cửa hàng mua sắm]
Ngu Hàn Sinh ngồi trong văn phòng nhướng mày, mở cửa hàng, tiêu tám nghìn đồng tiền vàng để mua cái cuốc chữ thập đắt nhất.
Trong màn hình, Tạ Kiều bỗng thấy một chiếc cuốc chữ thập xuất hiện dưới đất.
Muốn cậu dùng nó cuốc à?
Cậu nhổ thanh đoản kiếm trong miệng ra, một tay cầm cuốc chữ thập thử bổ xuống hòn đá đen xì.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hòn đá cũng nứt, xuất hiện quặng sắt đen.
Hóa ra là vậy.
Tạ Kiều hiểu luôn.
Nhưng bình thường cậu không tập thể dục nhiều, mà đập đá lại cực kỳ mất sức, thoáng cái đã đứng thở hồng hộc.
[Thu thập 10000 quặng sắt có thể tăng thêm 1 điểm đánh giá, khi điểm đánh giá từ 90 trở lên có thể rời khỏi trạm tiếp nhận, có lẽ bạn nên đề nghị cậu ấy bắt quái vật đề tăng điểm?]
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm Tạ Kiều thở hồng hộc đập đá cạnh phòng, ngay cả chân cũng không dám bước ra ngoài, bạn đời của y không có cái gan kia.
Y đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện.
Đúng thật là Tạ Kiều không có cái lá gan kia.
Cậu thà đập đá mỗi ngày còn hơn phải vào trong bóng tối bắt quái vật, người khác muốn đi bắt quái vật, cậu đi là muốn... giao cơm đến tận phòng.
Cậu đập đá suốt một ngày, thu thập được tổng cộng 20 quặng sắt, lông từ trên xuống dưới biến thành đen thui, như mới vừa bị kéo ra khỏi đống than, thành bé thỏ than đen rồi.
Ni Ni đứng trước cửa đợi thấy cậu, cẩn thận hỏi thăm: "Bạn có thấy Tạ Kiều không, cũng là thỏ tai cụp giống bạn í, nhưng lông anh ấy màu trắng tinh cơ."
Tạ Kiều: ...Tôi chết rồi.
Cậu nhảy về phòng, chợt bị một bàn tay xách lên, xách từ trạm tiếp nhận về tới phòng tắm mới thả.
"Ngài Ngu để tôi tự làm được rồi."
Bé thỏ tai cụp ngại ngùng dựa lên lan can bồn tắm mở miệng.
"Quá bẩn."
Ngu Hàn Sinh hờ hững nhả ra mấy chữ.
Tạ Kiều cúi đầu nhìn bồn tắm, bồn tắm trắng tinh ban đầu đã bị cậu cọ đen một mảng, hiện lên hình thỏ tai cụp, không thể nhìn thấy vẻ mặt.
Bé thỏ tai cụp bẩn ơi là bẩn cúi thấp đầu chui xuống đáy bồn.
Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh chạm vào vòi hoa sen, hiện tương tác tùy chọn.
[Bạn có chắc muốn tắm cho bạn đời của mình không?]
Y chọn xác nhận.
Nước từ vòi sen chảy ra, một bàn tay lạnh lẽo thoa sữa tắm lên lông Tạ Kiều, bé thỏ tai cụp lập tức nhảy dựng: "Tôi tự làm được mà."
Tuy cậu và ngài Ngu đều là đàn ông nhưng tắm rửa cho người khác cũng quá gay rồi, mặc dù cậu là một trai thẳng đọc truyện tranh đam mỹ nhưng cũng không thích ứng được.
Nhưng vì cậu nhảy quá cao nên đụng phải vòi hoa sen, cậu ôm đầu nhỏ ướt nhẹp nước khẽ kêu một tiếng của loài thỏ, nghe có hơi giống tiếng cún.
Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc chạm vào vòi sen lần nữa, vuốt vuốt màn hình điện thoại giúp quả cầu lông đen xì tắm rửa.
Mới đầu bé thỏ tai cụp còn ngại không dám ngẩng đầu, nhưng sau khi tắm xong, Ngu Hàn Sinh giúp cậu sấy lông, Tạ Kiều thoải mái đến độ buông thõng hai tai, ngoan ngoãn nằm trên khăn lông.
Đám lông ướt nhẹp dần trở nên bông xù, toàn thân đều được bao phủ bởi lớp lông tơ trắng muốt.
Bé thỏ tai cụp vô cùng tự hào về bộ lông dài rậm của mình, rụt rè khoe khoang: "Không như loài rắn mấy anh không có lông, thỏ tai cụp bọn tôi có nhiều lắm á, lần nào sấy lông cũng lâu, quá phiền phức."
Ngài Ngu không nói gì, động tác sấy lông thỏ cũng dừng lại.
Tạ Kiều ủ rũ, có phải cậu đả kích ngài Ngu quá không? Không thể nói rắn không có lông, vì rắn làm gì có cọng lông nào.
Khi cậu đang chuẩn bị nói, một cây kéo sắc bén đột nhiên xuất hiện trước mặt, kèm theo giọng nói lạnh lùng của ngài Ngu: "Thế thì cắt."
Tạ Kiều bị dọa đến nỗi mặt thỏ biến sắc, cậu thực sự không muốn cắt, cậu chỉ... chỉ muốn khoe khoang chút xíu thôi mà.
Sau này cậu không bao giờ dám khoe nữa.
"Thực ra không phiền lắm đâu."
Cậu nhanh chóng bổ sung.
Nhưng mà Ngài Ngu đã cầm lấy kéo, nghiêm túc muốn tỉa lông cho cậu, bé thỏ tai cụp núp tịt vào khăn.
Nghĩ đến cảnh bản thân biến thành một con thỏ trụi lông, nước mắt cậu cứ thế lăn dài rồi rơi xuống đất.
Ngoài màn hình.
Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp khóc thút thít thì khẽ nhíu mày, tự hỏi tại sao Tạ Kiều lại khóc thảm thương đến vậy.
"Đừng khóc."
Y trúc trắc sờ lưng bé thỏ tai cụp.
Nhưng bé thỏ tai cụp lại càng khóc to hơn, cũng không biết người nhỏ thế này mà giấu đâu nhiều nước mắt vậy.
Tạ Kiều bên trong điện thoại cảm nhận được cái vuốt của Ngu Hàn Sinh, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Tiêu rồi.
Đám lông bông xù của cậu sắp không giữ nổi rồi.
Nhưng ngài Ngu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cậu, trái tim cậu dần buông lỏng, từ khóc nức na nức nở biến thành khóc thút thít, ngài Ngu không mang bất kỳ cảm xúc gì cất giọng: "Nếu em khóc nữa thì..."
"Muốn ăn luôn em sao?" Tạ Kiều lập tức nói: "Em ăn không được đâu!"
Một tay Ngu Hàn Sinh chống cằm, cúi đầu nhìn bé thỏ tai cụp sợ đến phát run, môi mỏng khẽ mím, tay còn lại vuốt màn hình.
Trong màn hình.
Một bàn tay lạnh lẽo rơi xuống trên môi Tạ Kiều, chợt dừng lại, giọng người đàn ông không mang theo bất kì cảm xúc gì vang bên tai cậu: "Hôn em."
Trái tim Tạ Kiều như hẫng nhịp, nhưng chỉ là trong nháy mắt, giọng ngài Ngu lạnh đến nỗi cứ như đọc danh sách tử hình, cậu lập tức ngừng khóc, tự cầm khăn lau khô lông.
Ngu Hàn Sinh thu tay.
Y nhìn chằm chằm bé thỏ tai cụp hoảng loạn trong màn hình, hồi lâu mới dời tầm mắt.
*
Hơn một tháng sau, đội thi công xây dựng Liêu Châu ký kết hợp đồng "bị uống máu ăn thịt" với Ngu thị, khánh thành thi công long trọng.
Mặc dù có rất nhiều công nhân nhưng vẫn thiếu nhân viên hậu cần. Hạ Giản tiến cử một người đàn ông trung niên da ngăm đen trông coi vật liệu xây dựng ban đêm.
"Giám đốc Ngu, chú A Minh là người thành thực, lúc trước làm công nhân nhưng nhà máy đã đóng cửa, anh xem..."
Hạ Giản thay đổi xưng hô với Ngu Hàn Sinh lúc nào không hay, nói đến cũng lạ, rõ ràng là một người trầm mặc, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Ngu Hàn Sinh không hiểu sao lại cứ thấy áp lực.
A Minh cẩn thận mỉm cười, nhưng không nói một lời.
Hạ Giản đi đến bên cạnh Ngu Hàn Sinh nhỏ giọng nói: "Hồi nhỏ chú A Minh phát sốt khiến dây thanh quản bị cháy, biến thành người câm."
Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Hạ Giản yên tâm, hắn biết Ngu Hàn Sinh là người mặt lạnh tim nóng, có thể giúp người đều sẽ giúp một phen.
Nhưng hắn lại không biết là rắn lớn thuê người khuyết tật chỉ vì ưu đãi giảm thuế, làm gì có khái niệm giúp chút chuyện nhỏ không tốn sức.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Hạ Giản nói với A Minh: "Giám đốc Ngu của chúng ta nhìn qua khá lạnh lùng nhưng vẫn tốt tính lắm, còn được đồn cảnh sát khen ngợi là người hăng hái làm việc nghĩa."
A Minh không thể nói chuyện chỉ đành gật đầu.
Chú rất có thiện cảm với giám đốc Ngu này, bởi vì ánh mắt y nhìn chú không khác gì so với người thường, đều vô cùng lạnh lùng,