Không biết qua bao lâu, Lãnh Diễm từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra, chiếu vào mắt nàng là nóc nhà bị mạng nhện che kín.
Nàng thầm thở dài thật sâu, không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trên.
“Ngươi tính nằm ở đó cả ngày?”
Thanh âm đột ngột vang lên của Long Đan Thanh làm nàng cả kinh, vội vàng đứng dậy, ánh mắt vội vàng tìm tòi, rốt cuộc tìm được hắn ở một góc ghế.
Hắn đến đây lúc nào? Thoạt nhìn hắn giống như đã ngủ một giấc ngủ ngon trước nay chưa từng có, tinh thần sảng khoái, so với trước kia càng thêm gợi cảm tuấn mỹ.
Thật sự không công bằng. Ngược lại nàng, bị hắn làm cho mệt đến thê thảm…..
“Ta phát hiện nhốt ngươi ở lãnh cung, cho ngươi giống như công chúa, cả ngày không có việc gì, quá thoải mái rồi.” Khẩu khí lạnh lẽo của hắn giống như người không quen biết.
“Ta vốn là công chúa.” Lãnh Diễm phản bác nói, cũng hiểu rõ hắn muốn báo thù “ Ngươi tính xử trí ta như thế nào? Đánh ta mấy roi? Không cho ta ăn cơm?”
Ngữ khí trào phúng của nàng trọc giận Long Đan Thanh, hắn đột nhiên đứng lên, chiếc ghế đổ ra phía sau, tiếng “rầm” vang lên làm Lãnh Diễm sợ tới mức không khỏi co rúm lại.
“Ta rất muốn đánh ngươi! Nhưng…..”Hắn không ra tay được!
“Nhưng cái gì?”
“Đừng hỏi nhiều! Từ mai trở đi, ngươi liền nhận lấy trừng phạt của ta!”
“Trừng phạt của ta là cái gì?”
“Hầu hạ thê tử tương lai của ta, Hương Vân công chúa”
Lời nói của hắn như sấm đánh vào đại não nàng, cũng đánh nát ngụy trang kiên cường của nàng “ Thê tử của ngươi?” Trên mặt nàng mất hết huyết sắc “ Ngươi hẳn không phải muốn ra vẻ kết hôn để làm bình hoa đi?”
Cách nói của nàng làm hắn sửng sốt, nhưng….cũng thật chính xác.
“Chỉ có nữ tử hoàn mỹ lương thiện
như vậy mới xứng đáng làm thê tử của ta.” Hắn khẩu thị tâm phi nói.
Lãnh Diễm một lòng muốn che dấu thống khổ trên mặt, hắn đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm nàng lên, bức nàng nhìn hắn.
“Mà buổi tối, ngươi nhất định phải hầu hạ ta.”
“Cái gì?”
Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, giống như nhìn thấy cái gì rất đáng sợ.
“Ngươi làm sao có thể làm như vậy? Ngươi coi ta là cái gì?”
“Hương Vân ôn nhu đoan trang, có thể là một Vương phi tốt. Mà ngươi, có thể khơi lên tất cả dục hỏa của ta, có thể làm tình nhân của ta…..”
Bốp!
Một tiếng bạt tai vô tình vang lên, cũng làm sắc mặt hắn xanh mét. Hắn vô tình nắm chiếc cằm mềm mại của nàng “ Quyết định của ta sẽ không thay đổi, ngươi đừng lại từ chối!”
“Nói ta vô tâm, tà ác…..Nhưng trong mắt ta, ngươi càng thêm, tàn nhẫn, vô tình!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, đã chết tâm với hắn.
Sau khi hắn xoay người rời đi, Lãnh Diễm mới khóc lớn.
Trời ạ! Vì sao lại trừng phạt đùa giỡn nàng như vậy?
Nghĩ đến hắn ôm nữ nhân khác, tùy ý hưởng thụ thân mật với nữ nhân khác….Nàng liền ghen tị.
Lúc này, nàng mới hiểu được một điều.
Nàng đã yêu Long Đan Thanh…..