Ba năm sau.
Trên đường nhỏ, ánh nắng mặt trời vàng óng xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu vào trong rừng rậm, mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng vẫn không đủ, u ám làm người ta có cảm giác quỷ dị.
“ Tại sao Đường huynh lại chọn nơi núi sâu này để ở lại a? Thật khó tìm,” Long Quan Ngữ không khỏi thở dài.
“ Bởi vì đây là nơi nằm phía sau hồ Ai, có đường nhỏ để đến thẳng hồ.” Thị vệ bên người hắn nói.
Thì ra là như vậy…. Long Quan Ngữ gật dầu. Hắn biết hồ Ái là nơi Đường huynh cùng Lãnh Diễm lần đầu gặp nhau.
Nghĩ đến đây hắn lại tức giận. Ba năm trước Đường huynh si tình của hắn lưu lại một phong thư, nói đem vương vị tặng cho hắn, sau đó không thấy tăm hơi đâu.
Phải thật lâu, hắn mới hỏi thăm được Lãnh Diễm cùng Đường huynh ẩn cư ở nơi chim không đẻ trứng này.
Hắn thật không hiểu nổi. Mặc dù Lãnh DIễm lớn lên đẹp như tiên nữ, nhưng dù thế nào có cần phải vì mỹ nhân vứt bỏ giang sơn không?
Cho nên hôm nay hắn tự mình tới đây, chính là muốn Đường huynh trở về.
Hắn nhìn thấy phía trước có một căn nhà nhỏ tinh sảo ưu nhã---
“Tiểu Diễm?”
Là thanh âm của ĐƯờng huynh! Long Quan Ngữ hưng phấn nghĩ.
Nghe thấy thanh âm kia, một thiếu phụ (người phụ nữ đã có chồng)từ trong nhà đi ra.
Là Lãnh Diễm.
Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên người nàng, ngược lại làm nàng đẹp hơn.
Nàng nhìn về phía nam tử tuấn mỹ kia, lộ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp như tiên nữ, đi đến phía trượng phu.
“Làm sao vậy? Hô to gọi nhỏ như vậy.” Nàng tự nhiên rúc vào trong lồng ngực ấm áp của Long Đan Thanh làm nũng.
“Thật xin lỗi.” Hắn thâm tình hôn xuống trán nàng “ Là trưởng trấn, hắn nói muốn đem nữ nhi nhà hắn gả cho tiểu Long nhà ta.”
“Không thể nào? Tiểu Long nhà chúng ta mới hai tuổi nha!”
Long Đan Thanh thâm tình nhìn kiều thê, phát hiện nàng mỗi ngày càng đẹp hơn, càng làm cho hắn động tâm, yêu say đắm.
“Thời gian qua thật nhanh….” Chớp mắt một cái đã ba năm.
Lãnh Diễm nâng đôi mắt to lên, nhẹ giọng hỏi “ Long, chàng có hối hận không?”
Ba năm trước, nàng cho rằng mình sẽ vượt qua nửa đời sau một mình, nào biết rằng hắn buông xuôi tất cả đuổi tới.
Phần thâm tình này, nàng chỉ có thể dùng một đời để báo đáp.
“ Hối hận ta không thương
giang sơn chỉ thích mỹ nhân sao?”
“Ừ.”
“Đứa ngốc, nàng cùng tiểu Long mới là giang sơn của ta, ta có hai người là rồi.”
“Long!”
Nàng cảm động chủ động hôn hắn, hắn nhiệt tình đáp lại.
Hai người thâm tình ôn hôn, cho đến khi cả hai cùng không thở được mới dừng lại.
“Long, thiếp cho rằng người chàng phải lo lắng không phải là tiểu Long mà là nữ nhi của chúng ta.” Nàng ôn nhu nói.
Long Đan Thanh nhíu chặt lông mày “ý của nàng là….”
Ánh mắt hai người không hẹn mà nhìn về tiểu nữ nhi trên giường. Chỉ thấy bàn tay trắng noãn của đứa bé đang vui vẻ quơ quơ, xinh đẹp động lòng người kia là phiên bản của mẫu thân.
Tiểu oa nhi mới ra đời một tháng này liền mê hoặc tất cả những người từng nhìn thấy mình, đợi đứa nhỏ này trưởng thành liền thành thiếu nữ duyên dáng đáng yêu, chỉ sợ phu thê bọn họ sẽ bị người đến cầu thân làm phiền chết.
“Nương tử, ta thật yêu nàng.”
“Tướng công, thiếp cũng thế….”
Lúc này một đứa bé trai xinh đẹp chạy lại ôm chân cha, Long Đan Thanh một tay ôm lấy nó, để nhi tử ngồi lên bả vai mình, làm đứa bé không ngừng cười khanh khách.
Một bức tranh cả nhà hòa thuận vui vẻ thật đẹp…..
Cho tới bây giờ Long Quan Ngữ chưa từng thấy bọn họ hạnh phúc như thế.
Có lẽ thứ hạnh phúc như vậy mới là thứ nam nhân muốn a!
“ Quốc vương, có muốn đi qua hay không?” Thị vệ thấp giọng hỏi.
“Không cần. Hồi cung thôi.” Hắn không muốn phá hư hình ảnh hạnh phúc làm người ta cảm động như vậy.
Hắn ở trong lòng đưa ra một quyết định.
Hắn sẽ thống trị quốc gia thật tốt, để người dân được trải qua cuộc sống hạnh phúc an bình, như vậy chính là báo đáp tốt nhất với Đương huynh.
Hắn tin, nhất định cả đời này họ sẽ hạnh phúc mỹ mãn…..