Hơn nữa Phó Kiến Hưng mới vừa tiếp nhận Phó thị đang đẩy mạnh các dự án mới trong các lĩnh vực khác, việc này đã gây rùm beng nhưng sau đó có không ít học sinh của đại học Thuận Thành đã ca ngợi tầm nhìn và tài năng của người nắm quyền lực mới này trong một số bài đăng trên diễn đàn.
Nhưng Joe thì ngược lại, vì đang nhàn rỗi nên đã viết một bài trên diễn đàn phân tích sự sa sút của Phó thị khi nằm dưới sự lãnh đạo của Phó Kiến Hưng, bài phân tích cũng đồng thời liệt kê ra 10 lý do.
Bài này chưa được phóng viên Thuận Thành giật tít.
Suy cho cùng thì đó cũng là một bài bới móc người khác, sau đó nhà họ Phó đã tìm gặp riêng Joe, chuyện cụ thể thế nào thì tôi không biết nhưng cuối cùng Joe đã viết một lá thư xin lỗi.
Anh ta nằm xụi lơ trên ghế, cất giọng rã rời: "Nghiệt duyên mà! Trốn cũng không xong!"
Tôi bật cười: "Ở nhà còn phòng trống.
Nếu không thích ở khách sạn, cũng có thể ở nhà của tớ!”
"Thôi đi!" Anh ta nói rồi lắc đầu: "Tớ vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa đây, để tôi tự nghĩ cách.
"
Suốt chặng đường chỉ đơn giản là nói về chuyện mấy năm gần đây cùng anh ta, anh ta hơi chau mày: "Tại sao cậu không nói với Phó Kiến Hưng chuyện mình bị bắt cóc? Để anh ta điều tra dễ hơn cậu tự làm nhiều.
"
Suy cho cùng đều là chữa bệnh nên tôi không có gì phải che giấu: "Tạm thời tớ vẫn chưa hiểu tình cảm mà Phó Kiến Hưng dành cho Lục Hoà Nhi, nếu Lục Hoà Nhi chính là kẻ đứng đằng sau chuyện này thì chỉ sợ đến lúc đó tớ lại tự chuốc khổ vào mình mà thôi nên thà tớ tự mình điều tra còn hơn.
"Khỉ khô!" Anh ta hơi cáu kỉnh: "Tớ chả hiểu, cậu đã kết hôn rồi mà sao vẫn cứ tự làm khó mình vậy? Làm vợ nhà giàu cũng chẳng vui vẻ gì nhỉ.
”
Quả thật không vui vẻ gì cho cam.
Không lâu sau chúng tôi đã đến nhà hàng.
Sau khi dừng xe, tôi cùng anh ta vào quán ăn, Mộng Thu đã đến trước và tìm được một chỗ rất vừa ý, nhìn thấy chúng tôi cô ấy kích động vẫy tay: "Này, ở đây này!"
Joe cười vênh váo: "Cục cưng ơi, anh đây!" Câu nói của anh ta thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Một anh chàng ưa nhìn lại còn thêm động tác tháo kính râm xuống trông chẳng khác nào một ngôi sao trong nhà hàng.
Có cô gái nhỏ giọng nghị luận: “Sao anh chàng này đẹp trai vậy nhỉ, có khi nào là diễn viên không?”
"Không biết, không diễn viên thì cũng là người mẫu, nhưng nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta bụng đã lớn thế kia chắc là đã kết hôn rồi!”
"Có lẽ vậy! Quả nhiên, đàn ông tốt đều đã là hoa có chủ.
"
"Đáng tiếc!"
***
Ngồi vào chỗ Joe dùng khuỷu tay hất nhẹ tôi ra, nhìn Mộng Thu rồi nói với tôi: "Nghe thấy không? Đi chơi với tớ không mất mặt đúng không!”
Mộng Thu bĩu môi, trợn mắt liếc anh ta nói: "Đừng tự luyến nữa, đi với cậu như dắt khỉ đi dạo vậy đó, ai cũng nhìn ngó, phiền lắm!”
"Chậc!" Joe mất hứng: "Mấy năm rồi không gặp, cậu càng ngày càng chua ngoa nhỉ?"
"OK!" Tôi lên tiếng: "Hai con người yêu nhau lắm cắn nhau đau này, ăn có bữa cơm mà cũng cãi nhau.
”
Cả hai liếc nhau một cái rồi không nói gì.
Hai người từ khi quen nhau đã cãi nhau rồi, trên đời này có một số người sẽ dùng cách thức ấy để chơi với nhau, nói gì nói cuộc sống là muôn hình vạn trạng mà.
"Ồ!" Đang ăn cơm, Joe đột nhiên tỏ vẻ bất ngờ, nhìn ra cửa.
Mộng Thu nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Nhìn thấy con khỉ đồng loại của mình hở?"
"Nói chuyện đàng hoàng một chút được không?" Joe tức giận, nhìn ra cửa nói: “Tớ thấy một người quen.
”
Tránh không được tò mò, tôi liền quay qua nhìn, quả thật là người quen, là Trần Huynh, bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ.
Cũng chính là cô gái lần trước!
Tôi không khỏi tò mò quay sang nhìn Joe: "Cậu quen anh ta à?"
Anh ta gật đầu: "Không chỉ quen thôi đâu, năm xưa tớ còn suýt chút nữa thì…”
Anh ta không nói câu sau mà chỉ nhìn cô gái bên cạnh Trần Huynh nói: "Cô gái này sao vẫn bám theo anh ta như cái đuôi vậy nhỉ!"
"Người ta yêu đương thì liên quan gì tới cậu hả, chuyên tâm ăn cơm đi có được không?” Mộng Thu gắp một đống thịt vào bát anh ta.
Joe không nhìn hai người đó nữa nhưng anh ta cũng không hài lòng nói: “Tớ không ăn thịt!"
"Y như đàn