Tịnh Nhu đứng khoanh tay nghiêm mặt nhìn Sở Hạo Dương mà cất lời.
“Nhà tôi tại sao tôi lại không về.
Mà nếu tôi không về thì sao? Chẳng lẽ anh định đứng đây cả đêm à?”
Sở Hạo Dương dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn Tịnh Nhu, anh đã đợi cô sáu năm rồi, vài tiếng thì có là gì đâu chứ…
Cô thấy anh vẫn giữ im lặng, một mực không nói gì, đành thở dài mở lời.
“Còn có chuyện gì không? Anh quên gì ở nhà tôi à?”
“Em đến DT làm việc đi”
Tịnh Nhu bất ngờ trước lời đề nghị này của anh, nhưng hiện giờ cô tránh anh còn tránh không kịp huống chi là chui đầu vào rọ.
Ngay lập tức cô thẳng thừng từ chối.
“Anh đang ra lệnh cho tôi? Nhưng rất tiếc vừa nãy tôi vừa đồng ý với Phong Lãng về Hoà Lạc làm việc rồi”
“Hơn nữa một tập đoàn lớn như DT, có rất nhiều nhà thiết kế muốn vào, không cần một nhà thiết kế vô danh như tôi đâu”
Sở Hạo Dương vừa nghe nói cô đồng ý về Hoà Lạc làm việc cho Phong Lãng đã trừng lớn mắt không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, đưa tay nắm chặt lấy hai vai cô ép cô vào tường, lực đẩy khá mạnh nên Tịnh Nhu cảm nhận được cơn đau truyền đến.
Cô nhăn mặt lại nhưng điều đó lại không thể lọt vào ánh mắt tức giận của Sở Hạo Dương.
Anh vẫn giữ thái độ đó rồi quát lớn.
“Tại sao em lại không muốn đến DT? Tại sao em lại chọn về Hoà Lạc? Em đây là muốn nối lại tình xưa với Phong Lãng hay sao?”
Tịnh Nhu thất kinh, cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy bao giờ cả, cô cũng không chịu khuất phục, đẩy mạnh người anh ra hét lên.
“Nối lại tình xưa gì chứ? Sở Hạo Dương tôi nói cho anh biết, Đường Tịnh Nhu tôi muốn ở bên cạnh ai là việc của tôi, không hề liên quan đến anh”
“Anh đã nói rồi mà, tất cả những gì liên quan em đều là việc của anh còn gì”
“Đó là chuyện của trước kia, bây giờ thì không anh đã hiểu chưa? Chúng ta đã chia tay sáu năm rồi, tôi không muốn phải quay trở lại tình trạng như trước nữa”
Sở Hạo Dương bực tức khi lại nghe hai chữ “chia tay” phát ra từ miệng của cô, thân thể anh run bần bật, một lần nữa ép sát cô vào tường.
Anh không muốn nghe những lời tổn thương ấy nữa, không muốn một chút nào…
“Em nghe cho rõ đây! Trước kia hay bây giờ em đều là của anh.
Chúng ta cũng chưa bao giờ chia tay…”
Dứt lời, Sở Hạo Dương giữ chặt gáy của cô, ép hôn.
Nụ hôn của anh chứa đựng vô vàn sự tức giận, anh không cho cô một cơ hội nào phản kháng, một tay giữ chặt ở gáy một tay nắm chặt hai bàn tay cô.
Tịnh Nhu lúc này không thể làm gì được, cô uất ức, chính bởi nụ hôn cuồng nộ của anh khiến nước mắt cô lại lần nữa tuôn trào.
Nước mắt cô lăn dài, Sở Hạo Dương hoảng hốt buông cô ra, đưa hai tay nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt đấy lên.
Anh thả nhẹ từng nụ hôn xuống mặt cô, hôn lên tất cả nước mắt của cô, an ủi.
“Đừng khóc!”
Đúng lúc này, Tiêu Nhất Nam kéo vali hành lí về đến chung cư, nhìn thấy cảnh tượng ấy… Tịnh Nhu giật mình đẩy mạnh anh ra…khiến anh chới với đứng không vững…
Tiêu Nhất Nam để vali hành lí một chỗ đi đến bên cạnh Tịnh Nhu, ôm bờ vai run rẩy của cô, quát anh.
“Anh đang làm gì bạn tôi vậy hả? Anh có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không khi mà tấn công con gái đột ngột như vậy hả?…”
Cô nàng chưa chửi đã miệng, Tịnh Nhu đã ngăn lại, kéo kéo tay cô nàng.
“Nhất Nam, đừng nói nữa! Chúng ta đi vào nhà đi được không?”
“Được… được, để mình dìu cậu vô nhà”
Mặc dù là cô kết hợp với Tạ Thần Phong ngầm tác thành cho hai người này là thật nhưng mà cô không thể chịu được khi mà Sở Hạo Dương cứ bức ép người quá đáng như vậy.
Tiêu Nhất Nam dìu cô đi đến cửa, quay lại liếc anh một cái sắc lẹm, tay kia kéo vali, sau đó mới đóng cửa cái “rầm”.
Sở Hạo Dương đứng ngất ngây ở đó, anh thở dài một hơi, dựa người vào tưởng lẩm bẩm.
“Đường Tịnh Nhu… rốt cuộc em có trái tim hay không?”
Vào trong nhà, lúc bấy giờ Tiêu Nhất Nam mới thấy hốc mắt của Tịnh Nhu còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Tiêu Nhất Nam nổi sung muốn đi đánh cho Sở Hạo Dương một trận nên trò nhưng lại bị Tịnh Nhu cản lại.
“Đừng, cậu đừng đi!”
“Vậy cậu kể đi rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tịnh Nhu nín lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu cất lời.
“Nhất Nam, tớ từng nói với cậu rằng mẹ tớ bị ung thư tuyến giáp đúng không?”
“Ừm… cậu từng nói một lần rồi”
“Thật ra, ba tớ - Tống Ngạo và mẹ tớ - Đường Lệ