Sáng hôm sau, Tịnh Nhu vừa mới ngủ dậy, đang ăn sáng chợt nhận được điện thoại.
Người gọi không ai khác là Lâm Nhĩ Ninh.
Cô vừa gạt nút nghe, cô ta đã tức giận hét vào điện thoại khiến cô phải cách xa điện thoại cả chục mét.
“Đường Tịnh Nhu, có phải do cô làm đúng không?”
Tịnh Nhu nhếch mép giả ngây giả ngô.
“Cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết”
Lâm Nhĩ Ninh ở nhà mà đứng ngồi không yên, từ hôm qua đến giờ kể từ khi có thông tin lan truyền cô ta ăn cắp bản thiết kế của người khác, cô ta bắt đầu nhận được những lời phỉ báng trên mạng xã hội.
Không chỉ thế hàng tá cuộc gọi và tin nhắn từ số lạ cứ liên tục liên hệ với cô ta để chửi bới không ngừng khiến Lâm Nhĩ Ninh sợ đến nỗi không dám sờ đến điện thoại.
Lâm Nhĩ Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hét vào điện thoại.
“Cô còn giả ngây giả ngô gì chứ? Chắc chắn là cô đã lan truyền tin tức tôi sao chép tác phẩm lên trên mạng.
Không những thế còn kết hợp với DT để tẩy trắng.
Tôi đúng là quá xem thường cô rồi!”
“Ồ tôi sao bằng được cô.
Cô mua chuộc mấy blogger, seeder lên bài bôi nhọ tôi, bây giờ gặp quả báo lại đi đổ lỗi cho tôi, tự mình làm tự mình chịu chẳng phải đáng đời lắm sao?”
Lâm Nhĩ Ninh đứng bật dậy.
“Tôi đáng đời? Nếu không phải là do cô ép tôi thì tôi có cần làm đến mức vậy hay không?”
Tịnh Nhu giật giật khoé môi, cô dựa hẳn người vào sofa.
“Tôi ép cô? Tôi ép cô cái gì? Nếu cô đi lên bằng năng lực thì chuyện đâu đến nỗi này?”
Lâm Nhĩ Ninh cười như điên nói vọng vào điện thoại.
“Hahaha… đi lên bằng năng lực sao? Ở Minh Nguyệt mọi người đều trọng dụng cô, bọn họ đâu đếm xỉa đến tôi? Tôi chứng minh năng lực cho ai xem đây? Bây giờ thì hay rồi… tôi không những bị mất việc, mang tiếng xấu mà còn bị lây nhiễm bệnh lậu từ Trương Dực, tất cả đều là lỗi tại cô!”
Tịnh Nhu nghe mấy lời đó vẫn thản nhiên lấy gối ôm ôm vào lòng nói.
“Lâm Nhĩ Ninh, cô thật nực cười! Cô sao chép tác phẩm của tôi đem đi dự thi để lấy danh tiếng, kết quả không thành công rồi lên kế hoạch hãm hại tôi, khốn đốn đến mức đi làm tiểu tam… mấy cái này chẳng lẽ đều do tôi bắt ép cô làm sao?”
Lâm Nhĩ Ninh nắm chặt tay lại thành nắm đấm gào rống.
“Đúng… là mày ép tao, mày cứ ngang nhiên đứng ở trước mặt tao thì còn ai nhìn thấy tao được nữa”
“Đường Tịnh Nhu, mày nghĩ mày thanh cao lắm đấy, đến giờ vẫn chỉ dựa vào Sở Hạo Dương để lấy giải đấy thôi.
Chắc lại bồi cho anh ta vài đêm thì mới được như vậy chứ gì? Mày cũng chẳng khác gì tao đâu?”
Tịnh Nhu yên lặng nghe Lâm Nhĩ Ninh chửi rủa, cô vốn định tắt máy nhưng cô ta lại nhắc đến Sở Hạo Dương, Tịnh Nhu liền phản bác.
“A… bồi vài đêm là được sao? Cô nghĩ Sở Hạo Dương là loại người gì mà dễ dàng trèo lên giường của anh ấy là được? Bây giờ cô thử tiếp cận anh ấy xem xem cô có được anh ấy để ý đến không mà đòi lên giường! Cô càng nói tôi lại càng cảm thấy nực cười!”
Không để Lâm Nhĩ Ninh chửi rủa thêm câu nào nữa, Tịnh Nhu đã nhanh chóng cúp máy.
Mặc dù vậy nhưng Lâm Nhĩ Ninh vẫn cố nói…
“Tao nói cho mày biết, Sở Hạo Dương chỉ chơi bời với mày thôi… để tao chống mắt lên xem mày huênh hoang được ba…”
Tiếng tút dài vang lên khiến cơn lửa giận trong lòng Lâm Nhĩ Ninh càng ngày càng bùng phát mạnh mẽ.
Cô ta vẫn nghiến chặt răng lẩm bẩm…
“Chết tiệt! Đường Tịnh Nhu… dám cúp máy của tao… mày đáng chết!”
Lâm Nhĩ Ninh điên tiết ném thẳng điện thoại xuống nền gạch khiến nó vỡ toang, cô ta hét toáng lên đả động đến Trương Dực đang ngồi chơi game ở gần đó.
Hắn ta cáu gắt.
“Cô bị điên sao? Như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Thấy Trương Dực vẫn ngồi duỗi dài chân bình thản như vậy lại càng khiến Lâm Nhĩ Ninh càng thêm điên dại, cô ta chỉ thẳng tay vào mặt hắn phủ đầu.
“Chẳng phải tất cả đều do anh sao?”
“Tên khốn! Anh hại tôi bị bệnh, cuộc đời tôi dính vào anh đúng là đen đủi mà… anh đi chết đi”
Sau đó Lâm Nhĩ Ninh ném hết tất cả đồ vật vào người của Trương Dực, hắn tránh không kịp những đồ vật ấy khiến nó xước vào tay dẫn đến chảy máu.
Hắn đứng phắt dậy tiến tới bóp miệng của Lâm Nhĩ Ninh cắt chặt răng rít lên.
“Cô còn ở đó gắt gỏng với tôi? Đồ con đàn bà trơ trẽn, được nước lấn tới! Khi xưa là cô tự tới tìm tôi bây giờ còn ở đây trách tôi?”
Trương Dực hất mạnh cằm của Lâm Nhĩ Ninh khiến cô ta chới với ngã sõng soài xuống đất.
Hắn chống tay vào hông liếc cô ta một cái rồi nói.
“Tốt nhất là cô nên biết điều đi, đợi tôi ly hôn với vợ xong thì hai chúng ta còn có thể sống tạm.
Nếu không con đàn bà đã qua tay người khác như cô thì thằng đàn ông nào cần chứ”
Lâm Nhĩ Ninh trừng lớn mắt đứng dậy sấn sổ tiến tới nắm cổ áo của Trương Dực hét vào mặt hắn.
“Anh cút đi! Cút ngay ra khỏi nhà tôi!”
Trương Dực tiếp tục hất mạnh tay của Lâm Nhĩ Ninh khỏi người mình, bực bội nói.
“Cô nên nhớ, nhà này là tôi bỏ tiền ra, nếu có cút thì cũng là cô cút đừng có mà đứng đó lớn tiếng với tôi”
Lâm Nhĩ Ninh sững người, trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
“Nhà này là anh tặng tôi, trên giấy tờ nhà đất là tên tôi, cho nên căn nhà này là của tôi”
“Ha… cô ngây thơ quá Lâm Nhĩ Ninh à, đó là giấy tờ giả tôi tạo ra để đánh lừa cô thôi, vậy mà cô cũng tin.
Đúng là đồ ngu!”
“Anh nói gì? Giả… giả sao?”
Trương Dực nói xong vẫn điềm nhiên ngồi phịch xuống ghế tiếp tục nghịch điện thoại.
Hắn còn bồi thêm.
“Đi chơi gái mà lại còn phải bỏ tiền mua nhà ra thì tôi lỗ nặng mất”
Lâm Nhĩ Ninh lúc này đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô ta xông tới tấn công Trương Dực, cô ta ra sức giật tóc cào cấu hắn ta nhưng có điều sức cô ta làm sao mà đọ nổi với tên đàn ông này chứ.
Hắn bị cô ta cào mấy nhát vào mặt, quá bực hắn đẩy mạnh cả người cô ta ra khiến cô ta chới với trượt chân đập đầu vào mép bàn.
Đến khi hắn phát hiện ra thì đã thấy Lâm Nhĩ Ninh nằm bất động ở đó, phần đầu chảy rất nhiều máu.
Trương Dực run rẩy đưa tay đến gần cô ta kiểm tra mạch liền phát hiện không còn đập nữa.
Hắn hốt hoảng vò đầu bứt tóc…
“Mạch không đập nữa… mình… mình giết người rồi…”
Hắn ngồi bệt xuống đất, nâng đầu của Lâm Nhĩ Ninh lên xem xét, máu dính đầy bàn tay, Trương Dực lại bôi vào áo, giờ đây chiếc áo sơ mi trắng của hắn đã biến thành màu đỏ từ lúc nào không hay.
Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa và tiếng nói.
“Lâm Nhĩ Ninh có ở nhà không? Tôi là cảnh sát, có người tố cáo cô mua chuộc seeder với hành vi ác ý, mời cô theo chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến để điều tra”
Trương Dực ở trong nghe thấy tiếng cảnh sát vọng vào, hắn liếc mắt nhìn thân thể đã dần lạnh ngắt của Lâm Nhĩ Ninh mà hoảng hồn, hắn hiện tại không nghĩ được gì cả, hắn tức tốc định nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy trốn.
Ngờ đâu tiếng Trương Dực nhảy qua cửa sổ đã kinh động đến cảnh sát bên ngoài, cảnh sát không chần chừ lập tức phá cửa xông vào… Sau khi điều tra hiện trường, Lâm Nhĩ Ninh vì thương nặng ở vùng đầu nên không qua khỏi, Trương Dực bị cảnh sát đưa về đồn điều tra, kết cục bị kết án tù vì