Buổi tối hôm ấy, tại phòng VIP của khách sạn Royal.
Tiêu Nhất Nam cùng người quản lí Thịnh Thuỵ đến đây.
Buổi chiều đột nhiên hắn bắt cô thay đồ rồi nói đi đâu đó, đến khi đến nơi cô mới biết hắn gài cô đến để tiếp tổng giám đốc của YSL Entertainment.
Lúc này, trong phòng VIP, Tiêu Nhất Nam cứ cúi gằm mặt xuống, mặc kệ để tên quản lí Thịnh Thuỵ xã giao với tổng giám đốc dê xồm Trình Hằng.
“Tổng giám đốc Trình rộng lượng, sau này nhờ ngài giúp đỡ Nhất Nam của chúng tôi nhé!”
Trình Hằng dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn Tiêu Nhất Nam, cất giọng.
“Hahaha, được thôi! Tôi cũng đánh giá cao tài năng của Nhất Nam trong chương trình.
Chỉ cần cô ấy chịu nghe lời thì tất nhiên tôi sẽ chiếu cố hết mình”
Ông ta đưa tay sờ mó lên đùi của Nhất Nam, cô vì muốn nể mặt công ty nên mới nhịn, thấy cô không có phản ứng gì tên Trình Hằng được nước làm tới.
Hắn bắt đầu vuốt ve đùi cô, miệng vẫn không ngớt.
“Tôi nhất định sẽ bảo người phát hành album đầu tay cho Nhất Nam đến lúc đó hình ảnh của cô ấy sẽ càn quét hết tất cả các bảng xếp hạng, đảm bảo cô ấy sẽ nổi tiếng khắp nơi”
Tiêu Nhất Nam sắc mặt cực kì khó coi, cô cắn răng chịu đựng sự nhục nhã, cô nắm chặt tay thành quyền, tên Trình Hằng kia phát hiện nhưng không để tâm, hắn tiếp tục đưa tay xuống mông cô định sờ mó.
Đến lúc này, sức chịu đựng của Tiêu Nhất Nam đã đến giới hạn, cô đứng phắt dậy khỏi ghế khiến những người ở đây đều bất ngờ.
Cô hít sâu một hơi cố áp chế cơn thịnh nộ, giữ thái độ chuẩn mực nói.
“Tổng giám đốc Trình, anh Thuỵ tửu lượng của tôi không tốt lắm, lát nữa còn có việc, tôi xin phép đi trước”
Nhưng Tiêu Nhất Nam chưa rời khỏi ghế ngồi đã bị tên quản lí Thịnh Thuỵ túm chặt cánh tay lại ghé vào tai thì thầm.
“Cô có muốn sống trong giới này nữa không vậy? Đây đều lãnh đạo của công ty, đặc biệt tổ chức tiệc mừng cho cô, cô là nhân vật chính sao có thể đi trước được”
Tiêu Nhất Nam nhắm chặt mắt vào kiềm chế, sau đó cô lại nhìn về phía cửa, ở đó vẫn còn hai người vệ sĩ canh giữ rất nghiêm ngặt cho nên với sức lực của cô thì sẽ không thể chọi nổi.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lúc này đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn.
Tiêu Nhất Nam mở ra xem thì ra là của Tạ Thần Phong.
“Có ở đó không?”
Tiêu Nhất Nam nhìn mấy người trên bàn ăn một lượt, giống như cô vớ được chiếc phao cứu sinh, cô nhếch môi cười thầm nhắn lại.
“Cấp cứu! Mau đến cứu tôi! Địa chỉ là khách sạn quốc tế Royal, phòng 1819”
Tạ Thần Phong nhìn tin nhắn hồi đáp của Tiêu Nhất Nam mà nhíu chặt mày lại, anh chợt có cảm giác cô đang gặp nguy hiểm liền tức tốc lái xe đi đến đó.
Anh không màng đèn đỏ đèn xanh gì nữa phóng một mạch trên đường, nếu có bị phạt thì kêu Sở Hạo Dương đến chuộc về là cùng thôi mà…
Bấy giờ tại khách sạn Royal, Tiêu Nhất Nam vẫn bị Thịnh Thuỵ bắt ép mời rượu Trình Hằng.
“Nhất Nam, cô mau mời rượu tổng giám đốc Trình đi.
Cô đừng bướng bỉnh nữa”
Trình Hằng ngồi một bên thong dong liếc mắt nói bâng quơ.
“Haizzz~ nếu đã không uống được thì đừng miễn cưỡng”
Người ta nói “Một điều nhịn bằng chính điều lành”, Tiêu Nhất Nam hiểu điều đó nhưng trong trường hợp của cô, cô không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn để bản thân mình chịu nhục như vậy được.
Cô liếc mắt nhìn Thịnh Thuỵ nói.
“Thịnh Thuỵ, công việc của anh là quản lí hay “ông tơ bà nguyệt”? Sao lại thích đi làm mấy việc dẫn mối thế?”
Thịnh Thuỵ và Trình Hằng nghe được lời đó của Tiêu Nhất Nam liền sững người, cả mấy người cùng ngồi trong phòng cũng cảm thấy ngỡ ngàng vì cô dám nói thẳng như vậy.
Thịnh Thuỵ vẫn cầm trên tay chai rượu vang đỏ, bực dọc nói với cô.
“Tiêu Nhất Nam, cô nghe lời một chút đi! Đây không phải quán bar, đừng có mà tuỳ tiện làm loạn”
“Nghe lời?”
Tiêu Nhất Nam hỏi ngược lại, cùng lúc cô cũng cầm ly rượu vang đỏ lên lắc lắc vài cái sau đó ném thẳng vào mặt của Thịnh Thuỵ khiến hắn ta không kịp phòng bị, kết quả là mặt hắn bị dính đầy rượu vang.
Tiêu Nhất Nam nhếch mép khinh bỉ.
“Tôi nói cho anh biết, Tiêu Nhất Nam tôi từ trước đến giờ trời sinh nổi loạn, không biết hai chữ nghe lời viết như thế nào cả”
Thịnh Thuỵ ẵm trọn ly rượu vào mặt, hành động này của Tiêu Nhất Nam chính thức đả động đến những người xung quanh.
Thịnh Thuỵ vì quá tức giận liền ra lệnh.
“Tiêu Nhất Nam, cô to gan lắm.
Người đâu mau bắt cô ta lại cho tôi”
Mấy tên vệ sĩ nghe lệnh bắt đầu chạy tới định khống chế Tiêu Nhất Nam, nhưng cô đâu có dễ khuất phục, cô liếc mắt một cái rồi nâng chiếc ghế đang ngồi lên một phát ném vào mấy tên vệ sĩ đó.
Tiêu Nhất Nam nhân cơ họi bọn chúng bị thương lơ là canh giác liền chạy vọt đi ra phía cửa nhưng nào ngờ bọn chúng có thêm người, một phát tiến đến bắt giữ cô.
Bọn chúng bẻ tay cô ra đằng sau, Thịnh Thuỵ bước nhanh đến nắm tóc cô giật ngược ra đằng sau, uất hận nhìn cô.
“Tiêu Nhất Nam, tôi thấy cô chán sống rồi đấy”
Tiêu Nhất Nam cười khẩy.
“Có giỏi thì anh giải quyết tôi luôn đi, nếu không tôi mà thoát khỏi đây thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ giải quyết anh”
Thịnh Thuỵ buông đầu cô ra, trực tiếp giáng một bạt tai xuống mặt cô.
Tiêu Nhất Nam lúc này đâu còn để ý đến mấy cái vết tích nhỏ ấy nữa, khi Thịnh Thuỵ cúi mặt xuống xem xét thì cô bạo dạn nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn khiến lửa giận trong lòng hắn sôi lên sùng sục.
Thịnh Thuỵ tiếp tục giáng một bạt tai nữa xuống phần mặt bên kia của cô, tức giận quát.
“Mẹ kiếp! Con chó này… mày đang thử thách sức chịu đựng của tao đấy à?”
Đúng lúc này, giọng nói của Trình Hằng vang lên đằng sau Thịnh Thuỵ.
Lão già đó vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn.
“Thôi được rồi.
Cậu mau đến bệnh viện xử lí vết thương đi.
Để cô ta lại cho tôi”
Thịnh Thuỵ nghe vậy như mở cờ trong bụng, hắn buông cô ra cười giả lả với Trình Hằng.
“Tổng giám đốc Trình, vậy tôi để cô ta lại cho ngài dạy dỗ, tôi đi trước đây”
Những người khác nghe vậy cũng dần dần đi hết, ở trong phòng lúc này chỉ còn hai tên vệ sĩ vẫn đang khống chế Tiêu Nhất Nam và Trình Hằng.
Hắn thè lưỡi liếm láp quanh viền môi nói.
“Lâu lắm rồi tôi chưa gặp kiểu người đanh đá như vậy.
Nhìn cũng thú vị phết”
“Tôi phải ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này, phải quay lại phản ứng chân thật của cô… hahaha”
Trình Hằng ra hiệu cho vệ sĩ mang điện thoại ra quay, lúc này Tiêu Nhất Nam mới hiểu được mấu chốt vấn đề.
Cô sững người khi biết bọn chúng giở thủ đoạn đê hèn như thế này.
“Đồ khốn! Các người là một lũ cặn bã, tôi sẽ vạch trần các người! Đừng chạm vào tôi”
Trình Hằng nhếch mép cười cợt, hắn vừa nói vừa định đưa tay chạm lên ngực cô.
“Cô cứ la đi! La rát cổ họng cũng chưa chắc sẽ có người đến cứu cô đâu cho nên cô an phận đi là vừa”
Tiêu Nhất Nam giãy giụa, cô tung cước đá thẳng vào hạ bộ của Trình Hằng khiến hắn la oai oái, tiếp đó cô dùng lực đập mạnh đầu ra đằng sau vào thẳng mặt tên vệ sĩ, sau đó cô chạy đến cúi đầu xông thẳng vào bụng của tên vệ sĩ còn lại làm rơi chiếc điện thoại trong tay hắn.
Nhân lúc bọn chúng vẫn còn khốn đốn, Tiêu Nhất Nam thừa cơ bò đến nhặt lấy chiếc điện thoại giấu đi.
Tên dê già Trình Hằng không giữ được bình tĩnh nữa quát tháo ra lệnh.
“Đưa con khốn đó qua đây cho tôi, đồ không biết điều! Chê một người không đủ kích thích phải không? Lột đồ cô ta ra rồi các người cùng chơi một