Tịnh Nhu đứng không vững, giống như muốn đổ gục ngay lúc này.
Cô loạng choạng như người say rượu đến gần chỗ của Sở Hạo Dương và Sở Hạo Thiên đang đứng.
Cô không giữ nổi bình tĩnh mà bắt đầu hỏi tới tấp, Sở Hạo Thiên cũng lấy lại phong độ mà đáp trả từng câu hỏi của cô.
“Anh tên gì?”
“Sở Hạo Thiên”
“Bao nhiêu tuổi?”
“30 tuổi”
“Làm nghề gì?”
“Cảnh sát”
Sở Hạo Thiên đánh mắt qua lại với hai người, thấy có điều gì đó kì quặc liền lên tiếng.
“Sao em lấy khẩu cung nó ghê vậy?”
“Anh im đi!”
Tịnh Nhu hét lớn khiến anh giật bắn mình, anh không hiểu mình sai ở chỗ nào mà khiến cô mất bình tĩnh như vậy.
Tịnh Nhu hô hấp đình trệ, hít thở không thông trừng lớn mắt nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình.
Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng.
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì?”
Sở Hạo Dương và Sở Hạo Thiên đồng thanh.
“Anh em sinh đôi!”
Tịnh Nhu ngơ ngác, ngỡ ngàng đến mức muốn ngất ra đây luôn vậy đấy.
Sở Hạo Dương thấy không ổn liền tiến tới đỡ lấy cô ngồi xuống ghế sofa.
Sở Hạo Thiên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi xuống theo.
Tịnh Nhu hít sâu một hơi sốc lại tinh thần, liếc mắt nhìn Sở Hạo Dương một cái bực bội nói.
“Anh đi sang bên kia ngồi với em trai anh đi.
Đừng chạm vào em!”
Sở Hạo Dương sững người, anh không muốn cô tiếp tục giận dữ như vậy nên cũng đi ra chỗ Hạo Thiên ngồi xuống.
Tình hình hiện tại chính là Sở Hạo Thiên và Sở Hạo Dương bị ánh mắt của Tịnh Nhu doạ sợ, ngồi im thin thít không dám hó hé tiếng nào.
Sở Hạo Thiên vốn định lên tiếng nói gì đó nhưng đến khi liếc mắt sang nhìn Hạo Dương vẫn đang khép nép lại không dám nói nữa.
Không gian trong phòng vì sự im lặng của ba người mà bỗng trở nên ngưng trọng.
Một lúc sau Tịnh Nhu bất ngờ lên tiếng.
“Sở Hạo Dương? Sao anh không nói với em là anh có anh em sinh đôi”
Sở Hạo Dương ngước mắt lên nhìn Tịnh Nhu nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai cô.
“Em cũng đâu có hỏi anh”
Tịnh Nhu trừng lớn mắt nhìn anh khiến anh lại chọn sự im lặng là phương án tốt nhất lúc này, Sở Hạo Thiên nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Khoan… khoan… tôi có thể nói được không?”
Anh và cô hướng mắt nhìn Hạo Thiên ý muốn bảo rằng cứ nói đi.
Hạo Thiên giãn cơ vì cậu đã ngồi tư thế kia một lúc lâu rồi.
Cậu nhìn Tịnh Nhu một cái rồi bắt đầu “lấy khẩu cung”.
“Cô là ai? Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Có quan hệ gì với anh trai tôi?”
Hạo Thiên vừa dứt lời, khí thế ban nãy Tịnh Nhu toả ra đàn áp hai người liền biến mất, cô hơi hoảng liền trả lời.
“Tôi là Đường Tịnh Nhu, 27 tuổi, hiện là bạn gái của Hạo Dương”
Hạo Thiên vừa nghe cái tên liền mở lớn mắt, quay sang nhìn Sở Hạo Thiên lắp bắp nói.
“Đường… Đường Tịnh Nhu á?”
Hạo Dương và Tịnh Nhu lại một lần nữa gật gật đầu.
Sở Hạo Thiên tự nhiên đứng bật dậy khiến cả cô và anh đều bất ngờ, sau đó cậu còn cúi gập người một góc 90 độ rồi nói lớn.
“Chào chị dâu”
Tịnh Nhu há hốc mồm kinh ngạc, vội vàng đứng dậy xua xua tay.
“Ấy… đừng… đừng gọi như vậy… anh…”
Chưa để Tịnh Nhu nói hết câu, Hạo Thiên đi đến ấn dí người cô ngồi xuống khiến người đàn ông Sở Hạo Dương kia nổi điên bước nhanh đến tách Hạo Thiên ra khỏi người cô.
“Tránh xa người yêu anh ra!”
Sở Hạo Thiên phát giác hành động của mình có chút thái quá, ngay lập tức buông ra trở về chỗ của mình trong vòng 10s.
Sở Hạo Dương nhìn em trai mình bằng ánh mắt sắc lẹm, đi đến ôm chặt vai cô cùng ngồi lại xuống ghế.
Vừa ngồi xuống, Sở Hạo Thiên liền lên tiếng hỏi.
“Chị là Đường Tịnh Nhu, là người mà anh Dương tìm kiếm suốt 6 năm nay sao?”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng.
“Anh biết tôi sao?”
“Biết chứ, mối tình của anh Dương như vậy thì sao qua được đôi mắt của em được chứ! Nhưng mà tại sao chị đột nhiên mất tích vậy? Khiến anh Dương lao tâm khổ tứ tìm kiếm hoài thôi.
Anh ấy còn lật tung tất cả ngóc ngách trong nước đến nước ngoài để tìm chị cơ mà”
Tịnh Nhu ngước mắt nhìn Sở Hạo Dương, bất chợt trong đầu cô tua lại hình ảnh của 6 năm trước, đột nhiên lại thấy chạnh lòng.
Sở Hạo Dương trừng mắt nhìn Hạo Thiên nghiến răng nói.
“Em không nói không ai bảo em câm đâu”
Sở Hạo Thiên nhún nhún vai tự nhiên dựa hẳn vào thành ghế nhàn nhã bấm điện thoại.
Luc sau, Sở Hạo Dương cảm giác thấy người con gái trong lòng mình đang run rẩy không ngừng, anh hốt hoảng nâng khuôn mặt cô lên liền phát hiện mặt cô đã ướt đẫm từ lúc nào.
Anh lo lắng.
“Tịnh Nhu, em sao vậy?”
Tịnh Nhu nắm chặt tay lại để lên đầu gối, cúi mặt xuống lí nhí nói.
“Anh có biết tại sao 6 năm trước em lại rời đi không nói lời nào hay không?”
Sở Hạo Dương bất chợt cứng người, máy móc hỏi lại.
“Tại sao?”
Tịnh Nhu cứ cúi mặt rầm rì nói.
“6 năm trước, không phải tin đồn như anh nghe được rằng em và Phong Lãng cùng ra nước ngoài mà năm ấy mẹ em đột nhiên phát bệnh, em định đi tìm anh nhưng…”
Tịnh Nhu ngập ngừng hồi lâu, sau đó cô mới ngước đôi mắt ướt đẫm của mình lên nức nở nói tiếp.
“Nhưng đến khi gặp được anh em lại nhìn thấy anh đi vào khách sạn với một người con gái khác…”
Sở Hạo Dương cùng Sở Hạo Thiên đều bất ngờ, anh chưa kịp lên tiếng thì Hạo Thiên đã chen ngang…
“Ồ… anh hai… em không ngờ anh lại đối xử với chị dâu như vậy đấy… thất vọng quá đi…”
Sở Hạo Dương quay ngoắt lại tiếp tục trừng mắt nhìn Sở Hạo Thiên, cậu biết ý liền đưa tay lên làm hành động khoá miệng lại… anh yên tâm quay lại nhìn cô.
“6 năm trước em nhìn thấy anh đi vào khách sạn với người khác?”
Tịnh Nhu gật gật đầu khẳng định chắc nịch rằng đã nhìn thấy anh nhưng câu nói sau đó của anh lại khiến cô sững người.
“Nhưng khoảng thời gian 6 năm trước anh đâu có ở nhà!”
Tịnh Nhu ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, thắc mắc hỏi lại.
“Anh không ở nhà sao?”
“Ừm… mà em gặp cảnh ấy vào hôm nào?”
“Hình như là 21/5”
Sở Hạo Dương cố lục lại trí nhớ xem xét mình có bỏ quên mảnh kí nào không hay là có chút gì liên quan đến thời điểm mà cô nói hay không nhưng hoàn toàn đều là con số 0.
Lúc sau, đột nhiên Sở Hạo Dương nhớ ra điều gì đó bất ngờ thốt lên.
“A đúng rồi, hôm ý anh nhận được một lời mời của một nhà thiết kế người Anh tên là Mark mời đến tham gia triển lãm thiết kế nội thất của ông ấy”
Tịnh Nhu nghe đến đây thì đột nhiên ánh mắt nhắm thẳng nhìn đến Sở Hạo Thiên đang bấm điện thoại mà im lặng nãy giờ.
Sở Hạo Dương cũng đánh mắt nhìn theo cô.
Hạo Thiên cảm nhận được có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình mà bất giác dừng mọi hành động ngồi thẳng người dậy…
“Hai người nhìn gì thế? Mặt em dính gì sao? Hay là hai người bị khuôn mặt đẹp trai này của em thu hút rồi?” Sở Hạo Thiên “nghiêm túc” nói.
Hạo Dương lườm cháy mặt Hạo Thiên, cậu ngay lập tức im bặt, anh lại hỏi.
“Ngày 21/5 của 6 năm trước em đã đi đâu?”
“Ờm… để em nhớ xem… nếu em nhớ không nhầm thì hôm ý em có đi uống với vài đứa bạn trước khi bay sang Mỹ, nhưng mà sáng dậy lại thấy mình ở trong khách sạn Marid.
Vì chuyện này mà ba phạt em quỳ mấy tiếng đấy chứ”
Anh quay lại hỏi cô.
“Em thấy “anh” vào khách sạn nào?”
“Khách sạn Marid”
Sở Hạo Dương bắt đầu sâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, lúc này anh đã ngẫm ra lí do tại sao cô lại rời đi rồi.
Sở Hạo Dương đỡ trán thở dài, anh toả ra sát khí ngút trời đi đến bóp hờ cổ Hạo Thiên lắc qua lắc lại.
“Mày… tất cả là tại mày… mày hại anh mày…”
“Aaaa…anh… anh ơi… từ từ…”
Tịnh Nhu thấy anh như vậy đứng bật dậy tiến đến kéo Sở Hạo Dương ra giúp Hạo Thiên mà cất lời.
“Hạo Dương… bình tĩnh… bình tĩnh lại đi anh”
Sở Hạo Dương bực bội