Chiều hôm ấy, Sở Hạo Dương nhận được điện thoại của Thư Di kêu về nhà để ăn đám giỗ của ông bà Sở.
Anh ngay sau khi cúp máy của Thư Di liền gọi điện cho Sở Hạo Thiên.
Hai người hẹn nhau ở tập đoàn DT rồi cùng về.
Khi vừa lái xe vào sân biệt thự nhà họ Sở, Sở Hạo Thiên xuống xe đi vào trong nhà trước.
Anh đi rất điềm đạm bình tĩnh bỗng nhiên từ đâu có một bóng đen vụt qua khiến anh chới với đứng không vững.
Anh giữ thăng bằng, cơ mặt nhăn nhó, giật giật khoé môi, không nói cũng biết chính là Sở Hạo Thiên.
Sở Hạo Dương lắc đầu ngán ngẩm, chỉnh trang lại trang phục rồi bình thản bước vào trong.
Vừa vào đến nhà, anh đã tận mắt chứng kiến màn tình cảm mẹ con thâm tình giữa Sở Hạo Thiên và Hạ Thư Di.
Bà gặp lại được con trai vì quá xúc động mà nước mắt lưng tròng.
Bà đánh yêu vào vai Hạo Thiên.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá đi mất thôi”
“Cái thằng này, mẹ tưởng con quên mẹ rồi chứ? Mau… hai đứa mau vào thắp nhang cho ông bà nội đi”
Cả hai người cùng đi vào trong đốt nén nhang vái ông bà Sở ba cái rồi mới đi ra ngoài.
Sở Hạo Thiên ngồi cạnh Thư Di chưa kịp nói gì đã bị Thư Di lườm.
“Sao bây giờ mới về hả? Mẹ cứ nghĩ con sẽ không về nữa chứ.
Đi làm nhiệm vụ mà quên mất đường về nước hả con”
Đối mặt với những lời nói mắng yêu của Thư Di, Sở Hạo Thiên cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt của người phụ nữ đã hi sinh cả một đời để chăm sóc cho gia đình.
“Mẹ đừng khóc mà… con về được mấy hôm rồi cơ nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ nên con không nói… bây giờ con về với mẹ rồi này…”
Sở Hạo Thiên đưa tay kéo đôi vai mảnh khảnh của Thư Di mà ôm vào lòng an ủi.
Nhưng niềm hạnh phúc chưa trọn vẹn được bao lâu thì bất chợt từ trên cầu thang xuất hiện một người đàn ông, tóc đã hơi bạc, viền mắt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn không ai khác chính là Sở Trạch Hiên.
Ông vừa bước xuống đến nhà đã chỉ thẳng tay vào mặt Sở Hạo Thiên hét lớn.
“Thằng kia… buông vợ của ba ra”
Sở Hạo Thiên dường như không sợ ông, ngược lại cậu còn tinh nghịch nháy mắt với Sở Trạch Hiên một cái rồi ôm chặt lấy Thư Di không buông lùi về góc ghế sofa.
Sở Trạch Hiên bực bội định tiến đến tách hai người đó ra, đúng lúc này từ bên ngoài lại vang lên tiếng nói của một người con gái.
“Ba mẹ… Tâm Dao về với ba mẹ rồi đây”
Đi đằng sau Tâm Dao là Cố Tuấn Kiệt và hai đứa bé một trai một gái trạc tầm 16-17 tuổi.
Sở Tâm Dao một khắc liền bỏ mặc chồng và con ở đó lao một mạch vào trong nhà ôm chầm lấy Sở Trạch Hiên, đã thế cô còn nói.
“Ba đừng để tâm đến họ, ba còn có con mà”
Sở Trạch Hiên giống như có thêm đồng minh ngay lập tức giương đôi mắt thách thức về phía Sở Hạo Thiên.
Phía bên kia cũng không thua kém, Thư Di cũng liếc đôi mắt về hai cha con người kia.
Cũng chỉ vì cuộc tranh sủng giữa 4 con người này mà khiến không gian trong phòng khách bỗng chốc trở nên căng thẳng lạ thường.
Sở Hạo Dương và Cố Tuấn Kiệt cùng hai đứa trẻ đứng giữa hai phe như vậy cư nhiên cảm thấy bất lực.
Cũng phải thôi, từ trước đến nay, họ đã phải chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi tồi tệ đến mức Sở Trạch Hiên và Thư Di còn gây ra cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày liền mới làm lành.
Đúng lúc này, quản gia từ trong bếp đi ra thông báo nhằm phá tan bầu không khí ấy.
“Thưa ông bà chủ, cô cậu chủ, đến giờ cơm rồi ạ.
Mời mọi người vào ăn”
Trong khi đó, Sở Tâm Dao và Sở Hạo Thiên vẫn cứ gân cổ lên cãi bướng, không hề để tâm đến mấy lời thông báo của quản gia.
“Ba là của chị…”
“Mẹ là của em…”
“…”
Thư Di cùng Sở Trạch Hiên sau một hồi đứng giữa sự giằng co của hai đứa con bỗng nhiên gỡ ra khỏi vòng tay của hai người kia, tự nhiên bước đến đứng đối diện, mỉm cười rồi nắm tay nhau đi vào trong phòng bếp.
Thái độ thay đổi đột ngột của hai người khiến cả nhà á khẩu không phản ứng kịp.
“Anh chị đừng giành nữa… chúng tôi là của nhau rồi…”
Thư Di còn ngoái đầu lại mỉm cười.
“Vào trong thôi”
Tất cả mọi người bật cười, đi cùng nhau vào phòng ăn.
Bữa ăn đang diễn ra rất êm đẹp bỗng dưng Sở Trạch hiên ho nhẹ lấy hơi, mắt nhìn Sở Hạo Dương cười nói.
“Hạo Dương, con có người yêu rồi đúng không?”
Sở Hạo Dương đang đưa miếng cơm lên miệng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Trạch Hiên hỏi.
“Sao ba lại biết ạ?”
Sở Trạch Hiên chỉ cười nhẹ, còn chưa kịp nói gì Thư Di đã sấn sổ vào hỏi anh.
“Có phải người yêu con là con bé người yêu cũ mà con cất công tìm suốt 6 năm trời không?”
Sở Hạo Dương lúc này khá bất ngờ khi đến cả Thư Di cũng biết đến việc này, căn bản lúc đó anh đã thoả thuận với Cố Tuấn Kiệt rằng chuyện này chỉ có anh và anh ấy biết thôi.
Sở Hạo Dương nảy số rất nhanh trong đầu liền quay sang trừng mắt với Sở Hạo Thiên, Sở Hạo Thiên giật bắn mình lắc lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận không phải mình.
Tiếp đó anh lại liếc mắt đến Sở Tâm Dao vẫn đang điềm nhiên ăn cơm không quan tâm đến Sở Hạo Dương.
Anh lại ngó đến Cố Tuấn Kiệt nhưng vẫn không nhận được bất cứ phản hồi gì ngoài cái nhún vai, lúc này Sở Trạch Hiên mới buông đũa xuống cười cười.
“Đừng nhìn ai trong cái nhà này cả, không có tác dụng đâu”
“Vậy sao ba mẹ lại biết?”
“Con đừng tưởng hành tung của con như thế nào có thể qua mắt của ba.
Con biết lí do tại sao ba lại để chú Mặc Thiệu Khiêm làm luật sư pháp lí cho công ty con không?”
Sở Hạo Dương nghe đến đây thì mới vỡ lẽ mọi chuyện, đúng là gừng càng già càng cay, không gì có thể qua mắt được ba anh.
Lúc này, Thư Di cũng hướng ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
“Hôm nào đưa con bé về đây ra mắt đi”
Sở Hạo Dương sững người, ngước mắt nhìn bà.
“Mẹ… mẹ không sợ gia cảnh của nhà mình sẽ khiến cô ấy ngại sao?”
“Có gì mà phải ngại chứ… con cứ dắt con bé về đây để mẹ xem xét.
Dù thế nào thì ba mẹ và mọi người đều tôn trọng quyết định của con”
Sở Hạo Dương chần chừ hồi lâu liền mỉm cười gật đầu.
“Vâng vậy con sẽ chờ cơ hội thích hợp để đưa cô ấy về”
Sau đó, cả gia đình nhà họ Sở cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Sở Hạo Dương vừa ăn mà vừa tủm tỉm cười khi cứ nghĩ đến việc sẽ đưa Tịnh Nhu về ra mắt gia đình.
Không chỉ vậy, trên cả đường về chung cư anh cũng không khép được miệng… Về đến nhà, nằm trên chiếc giường rộng lớn mà anh cũng chỉ nghĩ đến việc đó, trong lòng ngập tràn sự mong chờ…
…
Ngày hôm sau tại phòng thiết kế