Tịnh Nhu ra khỏi công ty, cô cực nhọc bê thùng đồ nặng, cứ đi được một chút cô lại đứng lại nghỉ mệt rồi sau mới đi tiếp.
Cô đi ra đường lớn vốn định bắt taxi về chung cư thì bất chợt phía sau truyền đến giọng nói.
“Tịnh Nhu”
Cô quay người lại thì mới biết người đó là Sở Hạo Dương.
Trong khi cô vẫn còn đang thắc mắc tại sao anh lại ở đây lúc này thì anh lại hớn hở rướn người mở cửa xe bên ghế phụ cho cô vui vẻ nói.
“Anh đến đón em này.
Xử lí xong chuyện nghỉ việc rồi đúng không?”
“Ai nói anh biết?” Tịnh Nhu liếc mắt lạnh giọng.
Tịnh Nhu suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra chính người bạn thân của mình lại là gián điệp của anh.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế không có ý định bước lên xe trầm mặc tra xét anh.
“Là Nhất Nam à? Từ bao giờ cô ấy lại theo phe anh rồi hả?”
Sở Hạo Dương câm nín không nói được bất cứ điều gì cả, anh ngước mắt nhìn cô dịu giọng.
“Tịnh Nhu, em lên xe trước đi được không?”
Tịnh Nhu nhìn xung quanh mới thấy không có chiếc taxi nào gần đây rồi lại nhìn xuống thùng đồ nặng mà mình đang bê, cô thở hắt một hơi rồi cũng đồng ý lên xe.
Ngồi trong xe, Tịnh Nhu cứ mãi giữ im lặng khiến tâm tình của Sở Hạo Dương cực kì bức bối.
Anh không muốn tiếp tục trầm mặc nữa đành chủ động lên tiếng.
“Tịnh Nhu, xin lỗi.
Chuyện hôm qua là anh quá đáng, không suy nghĩ cho tâm trạng của em”
Tịnh Nhu khoanh tay nhếch miệng mỉa mai.
“Hừ… đợi em nghỉ việc rồi mới nói câu này, sếp Sở đúng là vô cùng thủ đoạn đấy”
Sở Hạo Dương dù đang lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn từng biểu cảm của cô, anh biết chuyện hôm qua là do cảm tính của anh mà ra, hiện tại anh cũng không muốn gay gắt với cô nữa, anh nhẹ nhàng giãi bày.
“Tịnh Nhu… cho dù anh làm gì cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tổn thương em.
Có lẽ cách làm của anh hơi cực đoan nhưng đó cũng là vì anh quá yêu em mà thôi.
Nhìn thấy em với Phong Lãng ở bên nhau, anh liền suy nghĩ rằng trong sáu năm qua anh ta đều chăm sóc em như thế, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu…”
Tịnh Nhu nghe đến đây ngay lập tức lên tiếng cắt ngang…
“Sở Hạo Dương, em biết sáu năm trước em đột nhiên rời khỏi anh vì chuyện hiểu lầm kia là đã khiến anh tổn thương thế nên đến giờ anh vẫn không yên tâm, nhưng em cũng đã giải thích rồi đấy, em với Phong Lãng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!”
Ánh mắt của anh và của cô bỗng chốc cùng lúc trùng xuống, Tịnh Nhu ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Nếu như em và Phong Lãng có khả năng thì cũng không chờ đến tận sáu năm sau như bây giờ đâu”
Sở Hạo Dương áy náy nhìn cô.
“Xin lỗi em, Tịnh Nhu.
Anh…”
Tịnh Nhu không để Sở Hạo Dương nói hết câu, cô cụp mắt nói lí nhí, âm lượng chỉ đủ hai người nghe.
“Em cứ nghĩ trong khoảng thời gian gặp lại nhau này, tình cảm em dành cho anh vẫn rõ ràng như vậy, cho dù là sáu năm trước hay là sáu năm sau thì anh vẫn sẽ hiểu rằng trong lòng em vẫn chỉ có anh mà thôi!”
“Em nghĩ chúng ta nên có sự tin tưởng như thế…anh có thể tức giận với Phong Lãng, có thể góp ý với em nhưng không thể không phân rõ đúng sai, làm ra chuyện như vậy được!”
“Nếu giữa chúng ta vốn không giữ được chút niềm tin này… vậy thì tái hợp có cần thiết không?”
Tịnh Nhu nói hết lòng mình với Sở Hạo Dương đến nỗi mà nước mắt nơi khoé mắt tự khắc rơi xuống lúc nào không hay.
Sở Hạo Dương hốt hoảng dừng xe lại, anh tháo đai an toàn tiến đến hôn nhẹ lấy gương mặt đẫm nước của cô.
Giờ phút này đây anh không biết nên nói gì ngoài hai từ “xin lỗi” cả.
“Tịnh Nhu, anh xin lỗi!”
Sở Hạo Dương vươn tay ôm chặt cô vào trong lòng, tiếp tục bày tỏ.
“Anh thực sự xin lỗi, chỉ là anh không biết nên đối xử với em như thế nào, em từng trốn khỏi anh một lần, anh không muốn lại mất em thêm một lần nào nữa”
“Anh có rất nhiều suy nghĩ dơ bẩn đối với chuyện này.
Dơ bẩn đến mức nếu em biết được chắc chắn em sẽ lại bỏ trốn khỏi anh”
“Sở Hạo Dương, anh…”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng, cô định nói gì đó nhưng anh lại nói trước, cùng với hành động ôm chặt cô như muốn khảm cô thật sâu vào lòng anh vậy.
“Anh không muốn tổn thương em, chỉ có thể tuyên bố chủ quyền với anh ta, tách em ra xa anh ta.
Nhưng có điều anh ta là người đã thầm thích em rất nhiều năm, cả anh ta và anh đều không hề muốn buông tay em.
Anh ta cũng đã rất tận tâm chăm sóc em, kể cả mẹ em cũng cảm thấy anh ta chính là chỗ dựa vững chắc cho em hơn anh.
Mà anh… nếu một ngày em thấy mặt tối của anh… có lẽ em sẽ không muốn ở bên cạnh anh nữa”
Tịnh Nhu nghe đến đây thật sự quá bất ngờ, cô không hề biết rằng anh lại rơi vào tình trạng như vậy.
Cô rời khỏi lòng anh, ngước mắt nhìn anh, đưa tay lên che miệng anh lại ngăn không cho anh nói tiếp những điều sau đó.
Cô rướn người hôn nhẹ lên má anh rồi nói.
“Sở Hạo Dương, em sẽ không rời xa anh đâu.
Chỉ cần anh không buông tay, em cũng sẽ không buông tay”
Sở Hạo Dương tâm tình dần ổn định nhìn cô, anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô đưa tới ngực trái để cô cảm nhận được từng nhịp tim của anh đang đập thổn thức không ngừng.
“Thật sao?”
“Thật!”
“Vậy em chứng minh cho anh xem đi”
Tịnh Nhu không nói gì, chỉ nhướn người lên ôm mặt anh rồi đưa đôi môi hồng nhuận của mình lên hôn trọn vào đôi môi bạc mỏng của anh.
Sở Hạo Dương thấy cô chủ động, anh như bắt được vàng ngay lập tức kéo cần gạt ghế xuống, đè cô nằm xuống ghế đáp trả cuồng nhiệt.
Tịnh Nhu từ thế chủ động thành thế bị động, cô không kịp phản ứng, chỉ có thể “ưm” nhẹ trong cổ họng.
Hai chân của cô bị tách ra, thân người cường tráng của anh liền xen vào giữa khiến khoảng cách giữa hai người không còn một kẽ hở.
“Sở… Sở Hạo Dương…”
Tịnh Nhu ú ớ không thành câu, vốn định đẩy anh ra vì khó thở và vì bây giờ hai người đang ở trong xe, không gian