Lúc sau, trợ lý Tô Nhược Mẫn quay trở lại phòng tiếp khách với cốc nước trà xanh trên tay, vừa đi đến cửa thì đã thấy không còn Sở Hạo Dương đứng ở đây nữa rồi.
Cô nàng nhìn cốc trà xanh liền nổi lên thắc mắc không biết rốt cuộc giám đốc Sở và cô Đường đây có quan hệ gì mà anh lại hiểu rõ sở thích của cô ấy đến vậy nhỉ?
Khi vào đến trong phòng, Tô Nhược Mẫn nhanh chóng thay đổi sắc mặt thành nhiệt tình nhất có thể rồi nói với Đường Tịnh Nhu rất tự nhiên.
“Cô Đường, trước đó tôi bất cẩn không biết sở thích của cô nên tôi đã đi chuẩn bị thêm một cốc trà nữa”
Cầm cốc trà xanh trên tay hướng đến bên cô, Đường Tịnh Nhu một phen kinh ngạc khi tự nhiên trợ lý lại pha thêm một cốc trà, mà hơn hết sở thích này của cô chỉ có Sở Hạo Dương là người rõ nhất, trong đầu cô lúc này chợt nổi lên thắc mắc, chẳng lẽ anh đã từng đến đây sao? Đường Tịnh Nhu ngay lập tức ngước mắt lên hỏi Tô Nhược Mẫn.
“Sở Hạo Dương từng đến đây à? Khi nào tôi có thể gặp anh ấy?”
Tô Nhược Mẫn bắt đầu thấy bối rối, lo lắng vì không biết phải trả lời như thế nào, nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Tịnh Nhu, cô ấy đành bịa một lý do.
“Sở tổng đang bận họp, tôi cũng không biết khi nào có thể gặp cô”
Sau khi nghe Tô Nhược Mẫn nói vậy, Đường Tịnh Nhu cũng không còn lý do gì để ép khẩu cung cô ấy nữa, đành tiếp tục đợi.
Đợi đến nỗi cô ngủ gật trên bàn lúc nào không hay.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, khi ấy cô mới bừng tỉnh.
Điện thoại cô hiện lên một dãy số lạ, cô mơ hồ nhấc máy thì ngay lập tức nghe thấy giọng nói gấp gáp của mẹ cô.
“Tiểu Nhu, con với Dương Phi là sao vậy? Mẹ cậu ta, Đỗ Kim Lan kéo loa hét um lên ở khu dân cư, nói là con đùa giỡn tình cảm của con trai bà ta”
Đường Tịnh Nhu giờ đây mới bừng tỉnh, liền nói lớn.
“Cái gì? Dương Phi làm ầm đến chỗ mẹ rồi sao? Mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao, nhưng mà giờ con đừng về nữa… ở đây đang hỗn loạn lắm…”
Mẹ cô còn chưa nói trọn câu, phía bên kia cô đã nghe được giọng nói the thé của mẹ tên Dương Phi kia hét vào.
“Con trai tôi vì con gái nhà bà mà quên ăn quên ngủ, dốc sức chuẩn bị màn cầu hôn! Kết quả từ đầu đến cuối con gái bà chỉ đùa giỡn tình cảm của con trai tôi…”
Đường Tịnh Nhu thấy tình hình có vẻ không khả quan liền đứng bật dậy nói vào trong điện thoại.
“Mẹ, con về ngay, mẹ đừng xung đột với bọn họ, đợi con!”
“Ơ, không phải, mẹ bảo con đừng về mà…”
Mẹ cô còn chưa nói xong, Đường Tịnh Nhu đã tắt máy.
Cô vội vàng cầm túi sách chạy ra khỏi phòng, Tô Nhược Mẫn mơ hồ nhìn bóng người vừa lướt qua rất giống với Đường Tịnh Nhu liền ngỡ ngàng, đến lúc cô ấy nhận ra thì cô đã đi đến cửa thang máy mất rồi.
Cô ấy chỉ kịp ngoái đầu lại hỏi cô.
“Đợi đã, cô Đường, cô đi đâu vậy?”
“Tôi có việc, nếu Sở tổng không rảnh thì ngày mai tôi sẽ đến sau”
Trợ lý Tô bất lực đưa tay ra phía trước định gọi cô trở lại, nhưng cánh cửa thang máy đã nhanh chóng đóng chặt.
Cửa bên kia vừa đóng cũng là lúc cửa thang máy chuyên dụng dành cho bộ phận giám đốc bên cạnh mở ra, thân hình cao lớn của Sở Hạo Dương xuất hiện khiến Tô Nhược Mẫn cứng đơ cả người.
“Cô đang làm gì thế?”
“Không có gì, tổng giám đốc”
Tô Nhược Mẫn cắn chặt răng khóc không thành tiếng.
Cô ấy