Nhận lại con gái, Diệp Tuệ cảm thấy tâm tình của mình tốt lên trông thấy, sau một hồi nói chuyện tới lui, đột nhiên Diệp Tuệ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn bàn tay của Sở Hạo Dương vẫn đang nắm chặt lấy tay Tịnh Nhu mỉm cười hỏi.
“Vậy ra hai đứa đã đính hôn rồi à?”
Thay vì giải thích, Sở Hạo Dương lại chọn cách quay mặt sang bên khác như muốn ngầm khẳng định còn thì thầm trong miệng.
“Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu!”
Tịnh Nhu đợi một lúc lâu mà không thấy anh lên tiếng bèn trừng mắt nhìn anh rồi rối rít lên tiếng.
“Mẹ, đừng nghe anh ấy nói bậy.
Bọn con vẫn chưa đến bước đó đâu”
Diệp Tuệ thấy thái độ ngượng ngùng của Tịnh Nhu liền bật cười.
“Haha, được rồi.
Mẹ không nghe cậu ấy nói bậy.
Chỉ cần các con vui vẻ thì mẹ sẽ không xen vào chuyện tình cảm của các con đâu”
Nhắc đến chuyện tình cảm, bà lại ảo não nhớ đến mình, bà thở dài một hơi nhìn ba đứa nhỏ vẫn đang đứng trong phòng.
Bà hướng mắt đến Diệp Tư Thành nhẹ giọng.
“Tư Thành, nếu mẹ quyết định ly hôn, con vẫn muốn theo mẹ chứ?”
Diệp Tư Thành bất ngờ trước lời đề nghị của Diệp Tuệ, đồng tử của cậu giãn to hết cỡ, khoé miệng lắp bắp.
“Mẹ…nhưng…nhưng con không phải con ruột của mẹ…”
Diệp Tuệ nhìn hai đứa trẻ mà lòng đầy chua xót, bà nói.
“Tư Thành! Con là do mẹ nuôi lớn, con là con trai của mẹ! Cả con và Tịnh Nhu đều là con của mẹ, chỉ cần con không muốn, thì không ai có thể cướp các con đi từ chỗ mẹ!”
Diệp Tư Thành bỗng run rẩy tay chân, bước từng bước đến bên giường bệnh của Diệp Tuệ cúi gục đầu xuống tấm chăn khóc nức nở…
“Mẹ…mẹ…mẹ ơi…huhu…”
Nghe tiếng khóc ấy của Diệp Tư Thành, Diệp Tuệ chỉ mỉm cười vuốt tóc cậu, còn Tịnh Nhu bỗng thấy nhẹ lòng hơn phần nào.
Sở Hạo Dương đưa tay ôm lấy bả vai cô, Tịnh Nhu rũ mắt nói nhỏ.
“Em không sao…chỉ là hơi xúc động thôi…nếu năm đó em không bị tráo đổi với Tư Thành thì có lẽ hôm nay bọn em cũng không bị kẹp giữa tình thân và dằn vặt nội tâm”
Sở Hạo Dương hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi buông lời nhẹ tênh.
“Mọi chuyện ổn cả rồi”
Sau đó, Hạo Dương cùng Tịnh Nhu rời đi để Diệp Tuệ có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, lúc này cô mới khoanh tay sấn sổ lại hỏi anh.
“Sở Hạo Dương, em là vợ chưa cưới của anh hồi nào? Sao em không biết vậy? Anh có cầu hôn em sao?”
Sở Hạo Dương bày ra khuôn mặt nhởn nhơ quàng vai bá cổ cô bông đùa.
“Sao vậy vợ chưa cưới, giờ không muốn nhận anh à?”
Tịnh Nhu không kiêng nể liền lấy gót giày đạp thẳng vào chân anh khiến mặt mày anh tái xanh như tàu lá chuối, kêu la oai oái.
Nhưng thay vì bỏ cô ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt eo cô không buông, rồi còn thì thầm vào tai cô.
“Vợ chưa cưới của anh, em đang mưu sát chồng em đó biết không?”
Tịnh Nhu hất thẳng tay đang ôm lấy eo cô ra, bình thản bước về phía trước đi thẳng ra xe, chốc chốc còn quay người lại lè lưỡi một cái, Sở Hạo Dương bật cười trước hành động đáng yêu này của cô, bèn đuổi theo.
Hai người trở về chung cư một chuyến.
Như thường lệ, dừng ở tầng 17, cứ tưởng sẽ không có ai nhưng khi cửa thang máy mở ra lại xuất hiện hai con người một nam một nữ đang hôn nhau đắm đuối không ai khác chính là Tiêu Nhất Nam và Tạ Thần Phong.
Sở Hạo Dương và Tịnh Nhu đứng trước cửa thang máy chứng kiến cảnh hôn hít nồng cháy của hai người kia, Tạ Thần Phong vẫn đang đắm đuối hôn Tiêu Nhất Nam bất chợt cậu đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Tạ Thần Phong mở lớn mắt khi thấy hai người đứng trước mặt họ nhìn nãy giờ.
Tạ Thần Phong dứt nụ hôn với Tiêu Nhất Nam ngay tức khắc, quay sang giả vờ bất ngờ cười giả lả với Tịnh Nhu.
“Haha…anh Dương, Tịnh Nhu…trùng hợp vậy…”
“Trùng hợp thật đó” Tịnh Nhu nhếch miệng cười.
Tiêu Nhất Nam phát giác ra nụ cười của Tịnh Nhu có chút nguy hiểm, liền bật chế độ đuổi người.
“Thang máy đến rồi, anh về đi”
Tạ Thần Phong không chần chừ tức tốc đi luôn.
Cậu sợ một khi ở lại sẽ bị tra khảo đến chết mất thôi.
Cứ nhìn thấy ánh mắt của Tịnh Nhu là cậu lại rùng mình rồi nổi hết da gà.
Sở Hạo Dương cũng phối hợp kéo ống tay áo của Tịnh Nhu.
“Xuống trước rồi lên sau, chúng ta ra ngoài thôi”
Tịnh Nhu biết thừa là anh đang cố tạo không gian riêng cho hai người kia, nhưng Tạ Thần Phong cũng đi rồi thì làm gì được nữa đây.
Cô đành đi theo anh đến cửa nhà, Tịnh Nhu đã giật giật tay áo anh, rồi còn nhìn anh với vẻ mặt bà tám.
“Hạo Dương, tối nay em có thể…”
Lời nói ấp úng của Tịnh Nhu khiến Sở Hạo Dương biết