5 năm sau
Tại biệt thự riêng của Sở Hạo Dương, ba người cùng nhau ngồi trên chiếc bàn ăn lớn.
Một lớn hai nhỏ cứ cặm cụi cắm mặt vào đồ ăn.
Sở Hạo Dương sau khi đã ăn xong phần ăn của mình, anh ngồi tựa lưng vào ghế, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc Ipad đang cầm trên tay, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hai đứa bé - một nam một nữ đang ngồi trước mặt mình đây.
Hai đứa trẻ kia không ai khác chính là Sở Hạo Vũ và Sở Tịnh Nhi, năm nay hai đứa trẻ này vừa hay tròn 5 tuổi, là bảo bối quý giá của cả Sở gia.
Lại nói, chắc có lẽ là do gen nhà họ Sở quá mạnh chăng, nên trong khoảng thời gian mang thai Tịnh Nhu cứ nghĩ rằng trong bụng cô chỉ chứa một sinh linh bé nhỏ mà thôi nhưng không ngờ đến sau này cô mới biết mình mang song thai.
Khi hạ sinh lại là song thai khác trứng 1 trai 1 gái.
Điều này lại càng khiến hai bên gia đình vui mừng khôn siết.
Lúc này, mặc dù Sở Hạo Dương vẫn dán chặt mắt vào máy tính bảng nhưng cũng không phải là không để ý đến hai đứa nhỏ.
Anh nghiêm giọng.
“Ăn nhanh lên đi hai đứa, sắp trễ học rồi đấy”
Tiểu Vũ không e ngại trước lời nhắc nhở của anh, cậu bé đưa cặp mắt lém lỉnh nhìn anh hỏi.
“Mẹ đâu rồi ba? Đột nhiên con thấy rất nhớ mẹ.
Con muốn hôn mẹ”
Tiểu Nhi cũng lanh lảnh cất giọng.
“Đúng rồi đó ba, mẹ đâu ạ?”
Sở Hạo Dương ho nhẹ vài cái nhằm đánh lạc hướng, chẳng qua là vì đêm qua anh vận động hơi mạnh nên giờ Tịnh Nhu vẫn còn đang say giấc.
Dĩ nhiên anh không thể nói điều này trước mặt các con được nên đành mở lời chống chế.
“Mẹ vẫn ngủ, hôm nay ba sẽ đưa hai đứa đến trường”
Tiểu Vũ liếc nhìn Sở Hạo Dương một cái sắc lẹm, chất giọng giống như kiểu đang tra khảo.
“Có phải đêm qua ba làm gì mẹ đúng không? Tại sao mẹ lại dậy muộn như vậy? Bình thường mẹ sẽ dậy rất sớm để nấu đồ ăn sáng cho bọn con cơ mà”1
Trước mấy lời thẩm tra của Tiểu Vũ, Sở Hạo Dương tất nhiên không ngần ngại nhếch mày giống như đang thách thức cậu con trai, còn nói lời ẩn ý.
“Con đoán xem”
Tiểu Vũ từ trước đến nay vẫn rất bám mẹ, nhiều khi nhìn thấy con trai quấn lấy vợ mình cả ngày lẫn đêm khiến Sở Hạo Dương tức muốn hộc máu mà không làm gì được, đơn giản vì thằng bé có Tịnh Nhu bảo kê.
Nhiều đêm anh còn phải tự đi tắm nước lạnh để xả cơn “dục vọng” đang dần trỗi dậy trong người mình.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, Tiểu Vũ suốt ngày quấn Tịnh Nhu thì Tiểu Nhi lại rất quấn anh.
Đúng như người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba quả không sai, nhiều khi anh còn đem Tiểu Nhi ra để chọc tức Tịnh Nhu nhưng kết quả những lần chọc tức ấy lại là sự uất ức khi phải ngủ ngoài sofa…
Lúc này, khuôn mặt Tiểu Vũ đã chuyển từ xanh sang đỏ vì lời thách thức của anh, nhưng đáng tiếc là cậu bé không thể làm gì được cả, cậu phụng phịu cúi gằm mặt xuống tiếp tục ăn sáng.
Tiểu Nhi ngồi đối diện thấy gương mặt ấy của em trai, cô bé liền bật cười thành tiếng rồi thì thầm to nhỏ với cậu.
“Đừng lo, tối nay chị sẽ dụ ba để em có cơ hội được ở gần mẹ”
Lời nói thì thầm ấy không những lọt vào tai của Tiểu Vũ khiến cậu bé hưng phấn hơn đôi chút mà còn chẳng may lọt vào tai của anh khiến khuôn mặt của anh liền nổi ba vạch đen xì.
Nhưng có lẽ hai đứa nhỏ đã quá ngây thơ rồi, anh sống đến từng tuổi này đâu dễ chơi như vậy chứ.
Sở Hạo Dương nhếch môi cười đắc ý.
Lát sau, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ đi học của hai đứa nhỏ.
Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn nhắc nhở thêm lần nữa.
“Ba cho hai đứa 5 phút để ăn xong bữa sáng, sau 5 phút mà không xong thì xác định ở nhà”
“Vâng ạ!” Cả hai đứa bé đều đồng thanh lên tiếng.
Đúng 5 phút sau, không sai lệch một giây, chiếc xe hiệu Porsche phiên bản giới hạn được cầm lái bởi Sở Hạo Dương chính thức lăn bánh rời khỏi biệt thự.
15 phút sau, chiếc xe dừng trước cổng trường quốc tế S mà ngày xưa anh đã theo học.
Ngày trước, ba mẹ anh vì không muốn anh và Hạo Thiên làm ảnh hưởng đến không gian riêng tư của hai người họ nên đã đăng kí cho anh ăn ở tại đây, nhưng đến hiện tại anh lại không muốn làm như vậy một phần cũng bởi vì anh muốn sát sao với bọn trẻ nhiều hơn một chút…
Sở Hạo Dương mở cửa bước xuống xe, vòng ra ghế sau mở cửa giúp hai đứa nhỏ.
“Nào, hoàng tử và công chúa của ba xuống xe đi học nào”
Tiểu Vũ và Tiểu Nhi bước xuống xe với phong thái rất chững chạc, dường như hình ảnh này chẳng ai nghĩ lại xuất phát từ hai đứa nhóc 5 tuổi cả.
Sở Hạo Dương vừa đứng nhìn hai đứa nhỏ bước vào cổng trường vừa vẫy nhẹ tay.
“Hai đứa nhớ học ngoan, chiều ba mẹ sẽ đến đón hai đứa”
Tiểu Vũ và Tiểu Nhi cũng vẫy tay chào tạm biệt anh rồi đi vào trường.
Sở Hạo Dương muốn chính mắt mình nhìn hai chiếc bóng nhỏ khuất sau cánh cổng trường thì mới yên tâm nên đã đứng đó lâu hơn một chút.
Đột nhiên, phía sau anh xuất hiện một bàn tay to khoẻ vỗ nhẹ lên vai anh.
Người đàn ông kia không ai khác chính là Âu Dương Duy.
Sở Hạo Dương theo quán tính định xoay người bẻ tay nhưng ngay sau đó Âu Dương Duy đã vội vàng cất tiếng.
“Tôi cũng đến đưa con tôi đi học”
Sau lời nói ấy của Âu Dương Duy, Sở Hạo Dương mới liếc mắt nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé đang đứng cạnh anh ta.
Cô bé này tên là Âu Dương Khả Vân - con gái của Âu Dương Duy và Triệu Tư Tư.
Phải nói đúng là duyên trời đã định sẵn, Triệu Tư Tư ngang bướng như vậy mà lại chịu khuất phục trước móng vuốt của Âu Dương Duy.
Hai người họ giống như nước với lửa, Âu Dương Duy thì suốt ngày trêu tức Triệu Tư Tư vậy mà giờ đây lại về chung một nhà.
Lại nói về ngày trước, sau khi