Điện thoại cô vang lên một hồi chuông, Đường Tịnh Nhu dừng bước chân, quay sang nói với Vi Vi.
“Đợi chút… tôi nghe điện thoại”
Vi Vi gật đầu rồi nói sẽ đi trước.
Tịnh Nhu đi lại bàn làm việc, thấy người gọi là Lâm Nhĩ Ninh, cô nhíu mày bắt máy.
“Có chuyện…?”
Nói còn chưa tròn câu, Tịnh Nhu đã nghe thấy giọng nói gào rống mang theo sự tức giận của Lâm Nhĩ Ninh ở phía bên kia.
“Đường Tịnh Nhu, cô mau đến tập đoàn DT đi.
Sở tổng nhất quyết muốn gặp cô”
Tịnh Nhu ban đầu nhếch mép nói móc vào điện thoại.
“Sao vậy? Đi cùng hẳn với sếp Trương mà cũng không làm nên trò trống gì à?”
Lâm Nhĩ Ninh nghe được lời đó, cô ta biết cô đang chọc ngoáy mình liền nói lớn.
“Đường Tịnh Nhu, cô đừng ở đó nói nhảm nữa.
Tóm lại cô ngay lập tức đến đây đi.
Sở tổng mà phải đợi quá lâu thì cô cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi”
Đường Tịnh Nhu vừa nghe xong liền thở dài.
“Tôi biết rồi.
Bớt nói lại đi!”
Điện thoại ngắt kết nối, Đường Tịnh Nhu bất lực đỡ trán, sao Sở Hạo Dương không buông tha cho cô vậy chứ? Cô đã chạy trốn rồi mà tại sao anh cứ phải đuổi cùng giết tận vậy?
*Tập đoàn DT
Tô Nhược Mẫn từ từ mở cửa đi vào phòng của Sở Hạo Dương thông báo.
“Sở tổng, cô Đường đã đợi anh ở phòng tiếp khách rồi”
Sở Hạo Dương âm thầm cười mỉm, đúng là chỉ có bức cô thì cô mới ra mặt được thôi.
Tạ Thần Phong đắc ý ngồi vắt vẻo ở trên ghế sofa cười nói.
“Sao nào? Em giỏi không? Em tạo cơ hội cho anh như vậy chi bằng anh thưởng bằng cách tăng lương cho em đi”
Sở Hạo Dương đi ra đến cửa nghe được câu đó của Tạ Thần Phong, anh gật đầu nhếch mép.
“Tôi sẽ xem xét”
“Coi như tôi nợ cậu một ân huệ”
Sở Hạo Dương vừa đi ra khỏi phòng, Tạ Thần Phong mắt sáng quắc, cười lớn.
“Sắp được tăng lương… sắp được tăng lương…”
Sở Hạo Dương đi thẳng đến phòng tiếp khách, đã thấy Đường Tịnh Nhu hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, anh nhẹ nhàng nâng bước chân đến gần cô, anh đi nhẹ đến nỗi mà cô cũng không phát hiện ra.
Đến khi cô xoay người lại thì đã lọt thỏm trong vòng tay của anh, cô hoảng hồn lắp bắp.
“Sở Hạo Dương? Anh… anh làm gì vậy?”
Sở Hạo Dương mặc kệ cô muốn trốn khỏi anh như thế nào, anh vẫn một mực giữ chặt cô khiến khoảng cách giữa hai người bị kéo gần lại.
Anh cúi mặt xuống hõm cổ trắng ngần của cô mà nói nhỏ.
“Tôi làm gì chẳng nhẽ em lại không rõ?”
Đường Tịnh Nhu cố gắng chống tay đẩy anh ra xa khỏi người mình, cô quay mặt đi chỗ khác lên tiếng.
“Tôi đến đây là để bàn về vấn đề hợp tác giữa Minh Nguyệt và DT không phải đến để làm gì đó với anh.
Mong anh tự trọng buông tôi ra”
“Buông em ra?”
Sở Hạo Dương ngẩng mặt lên, đưa tay xoay mặt cô trở lại bắt nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy em không quan tâm đến vấn đề của Minh Nguyệt hay sao? Em cũng biết tôi vừa liệt công ty em vào danh sách đen rồi đấy thôi”
Đường Tịnh Nhu thở dài…
“Anh đây là đang chặn đường sống của tôi đấy Sở Hạo Dương.
Vậy rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì mới rút lại quyết định đó?”
“Làm cho tôi vui thì tôi sẽ rút lại”
“Anh…”
Đường Tịnh Nhu lại tiếp tục đẩy người anh ra nhưng kết quả vẫn là con số 0, Sở Hạo Dương thật sự quá mạnh, cô không tài nào chống lại anh được.
Lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vậy tôi phải làm gì để anh vui?”
Sở Hạo Dương nhếch môi cười thầm, anh cứ nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục tránh né anh nhưng thật không ngờ cô lại dễ dàng thoả hiệp như vậy.
Anh suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng.
“Tôi hỏi em trả lời.
Câu trả lời của em phải khiến tôi hài lòng thì may ra em mới có cơ hội…”
“Được.
Nhưng trước khi anh hỏi thì anh có thể buông tôi ra được không?”
“Em nghĩ câu trả lời sẽ là có hay là không?”
Đường Tịnh Nhu bất lực trước lí lẽ của anh.
“Được được… vậy anh hỏi đi”
Sở Hạo Dương vẫn giữ nguyên tư thế áp sát cô như vậy, anh chợt cảm thấy như chân cô bắt đầu khuỵ xuống, anh nhíu mày bế bổng cô lên khiến cô thất kinh.
Anh xoay người để cô ngồi lên chiếc bàn gần đó, tại tiếp tục áp sát sau đó mới hỏi.
Đường Tịnh Nhu căn bản vẫn chưa hoàn hồn bởi hành động ban nãy của anh, mắt cứ trừng lớn nhìn anh cho đến khi anh nói.
“Em và Phong Lãng… có quan hệ gì?”
Đường Tịnh Nhu khá bất ngờ trước câu hỏi của anh, cô cúi đầu thành thật nói.
“Bạn bè bình thường”
Sở Hạo Dương cũng không nói gì, trực tiếp hỏi đến câu thứ hai.
“Vậy tại sao năm đó em lại rời đi?”
Đường Tịnh Nhu nghe đến đây chợt khựng lại, cô không nói gì.
Sở Hạo Dương sa sầm mặt mày trước sự im lặng của Đường Tịnh Nhu, anh nghiến răng rít lên.
“Trả lời tôi… Đường Tịnh Nhu?”
Cô dường như không bị khí thế của anh làm cho áp lực, cô vẫn một mực giữ im lặng, cúi gằm mặt xuống.
Sở Hạo Dương bỗng cảm thấy bực bội.
“Em có nói không?”
Đường Tịnh Nhu ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt lạnh giá của anh một lúc, sau đó lại quay sang nhìn qua chỗ khác, lúc này không biết thế lực nào khiến cô có thể đẩy anh ra khỏi người mình.
Anh chao đảo bước chân, cô nhân cơ hội đó nhảy xuống khỏi chiếc bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Sở tổng, nếu anh đã không có hứng thú bàn bạc với tôi thì khi khác tôi sẽ đến.
Tôi xin phép đi trước…”
Thấy Đường Tịnh Nhu đã ra đến cửa, Sở Hạo Dương lần nữa gọi tên cô nhưng rất tiếc cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh mà tiếp tục đi ra bên ngoài.
“Đường Tịnh Nhu!”
Đường Tịnh Nhu mặc kệ anh vẫn còn cau có mặt mày đằng sau, cô rời đi.
Sở Hạo Dương đấm mạnh xuống mặt bàn một cái, anh chửi thề…
“Chết tiệt… con mẹ nó…”
Lúc sau, anh quay người trở lại phía cửa kính nhìn xuống phía dưới đã thấy bóng dáng của cô đi ra khỏi tập đoàn.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Tạ Thần Phong.
“Tạ Thần Phong, tôi muốn biết trong sáu năm nay, Đường Tịnh Nhu đã gặp phải những chuyện gì.
Cậu mau đi điều tra đi”
Tiếp đó, vừa hay nhìn thấy cô đang gọi taxi, anh ngay lập tức gọi điện cho Tô Nhược Mẫn tìm cách giữ chân cô.
Tô Nhược Mẫn nhận được tin cũng nhanh nhảu cầm văn kiện đi thang máy xuống gặp Đường Tịnh Nhu.
Tô Nhược Mẫn sợ cô sẽ lên taxi rời đi liền gọi với theo, cô nàng chạy thục mạng đến gần Đường Tịnh Nhu, sau khi lấy lại được nhịp thở bình thường, cô ấy mới nói.
“Cô Đường, tôi tên là Tô Nhược Mẫn - thư kí của Sở tổng, đây là tài liệu Sở tổng kêu tôi đưa cho cô.
Hơn nữa anh ấy cũng đã rút lệnh lại rồi, đưa Minh Nguyệt ra khỏi danh sách đen”
Đường Tịnh Nhu nhìn thấy tệp tài liệu Tô Nhược Mẫn đưa ra trước mắt mình, cô chần chừ hồi lâu mới đưa tay cầm lấy.
Lúc này cô mới phát hiện hoá ra Sở Hạo Dương đã sắp xếp hết tất cả rồi.
Cùng lúc ấy, tại văn phòng giám đốc của Ngô Hạo Hiên, bên trong phòng vọng tiếng quát mắng của Ngô Hạo Hiên đến Trương Dực.
Lâm Nhĩ Ninh và Trương Dực chỉ biết cúi gằm mặt lắng nghe…
“Cái gì? Minh Nguyệt bị đưa vào danh sách đen? Chuyện tôi giao cho Đường Tịnh Nhu làm sao các người lại đi nẫng tay tên của cô ấy? Tôi có yêu cầu hay không?”
“Đúng là hai kẻ vô dụng…”
Ngô Hạo Hiên tức giận ném hết văn kiện vào mặt của Trương Dực, khiến căn phòng bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lúc sau, ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót “cộp cộp”, không ai khác chính là