Hàn Cao Lãng mạnh dạn đáp trả: “Mẹ nhất định phải gả con gái mẹ cho con.”
Đường Y Na lắc đầu, nói: “Nhưng giờ cậu có là người yêu của Hạ Hạ nhà tôi đi chăng nữa thì con bé đã có hôn phu, việc này cần phải suy nghĩ thêm.”
Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, đáp lại: “E rằng suy nghĩ lại giờ này không còn kịp.”
Đường Y Na không hiểu câu nói này cho lắm, vẻ mặt đa nghi mà hỏi lại: “Tại sao?”
Anh khẽ cười một cái, sau đó sải bước chân vào trong nhà.
Vừa đi anh vừa trả lời lại: “Bởi vì con đã đánh dấu chủ quyền con gái mẹ rồi! Bây giờ con gái
mẹ là người phụ nữ của riêng con, thằng khác đừng hòng có cửa bước vào, kể cả vị hôn phu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Cao Lãng không nhanh cũng không chậm mà bước vào bên trong nhà, mọi đồ vật được bài trí rất cẩn thận, ngăn nắp.
Ánh mắt anh quét qua một lượt, sau đó dừng lại phía cửa bếp, nơi ấy có chàng niên thiếu đang đứng tựa nửa người vào bên cửa.
“Chị à, người đàn ông vừa nãy có vẻ đã đứng tuổi rồi, vậy mà là người yêu chị
sao?”
Hàn Cao Lãng toàn thân cứng đờ lại, đứng sững người lại mà nghe cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
“Tuy cũng đẹp trai, khí chất thì chuẩn gu của chị em phụ nữ rồi.
Cơ mà em thấy anh ta không có hợp cho chị lắm.
Nhưng suy cho cùng nhìn anh ta đáng tuổi chú, sao có thể làm anh rể của em được.
Em cá chắc năm nay anh ta cũng ngoài ba mươi, cùng lắm là ba mươi lăm tuổi.”
Ngoài ba mươi?
Ba mươi lăm tuổi?
Hàn Cao Lãng nửa mặt trở nên u tối, trên đỉnh đầu xuất hiện những đám mây đen xịt, ánh mắt như hổ dữ nhìn chằm chằm về bóng lưng của chàng niên thiếu.
Anh tự hỏi lòng mình, thoạt nhìn bên ngoài trong anh già dặn đến như vậy sao? Rõ ràng anh chưa đến hai bảy tuổi vậy mà bị thằng nhóc chết tiệt này chê già, đã thế lại còn đoán sai tuổi tác của anh nữa.
Hàn Cao Lãng cố nuốt trôi cục tức này xuống bụng, bản thân mình là quân tử niên nhẫn nhịn một tí.
Hai tay anh siết chặt lại với nhau thành đường quyền, siết chặt đến nỗi trên mu bàn tay to khoẻ của người đàn ông xuất hiện những đường gây xanh.
Đây chính là sự phẫn nộ kìm nén của một thằng đàn ông, cho thấy đừng nên động nến lòng tự tôn cũng như thêm dầu vào lửa.
Bởi một khi mất khống chế là y như rằng vẻ bề ngoài giản đơn này sẽ lột xác mà thế thân thành quả bom Napalm tự huỷ trái đất vậy.
Hàn Cao Lãng thầm nhủ, nó là em vợ của mình, nó là em trai của vợ mình, không thể nào ra tay được.
Nếu như tên nhóc này không có danh phận đặc biệt này thì có lẽ hai hàm răng không có còn, khuôn mặt sáng sủa kia có vài chỗ thâm tím, tay chân cũng chẳng mấy lành lạnh.
“Mẹ kiếp, còn nói nữa ông đây sẽ không nương tay đâu!” Hàn Cao Lãng lẩm bẩm trong miệng, hai con mắt tức giận loé lên tia lửa phập phồng.
Chu