Chúa tể loài cầm thú làm sao có thể cho qua chuyện này dễ dàng được?
Đến nửa đêm, Hàn Cao Lãng âm thầm lẻn vào phòng riêng của Chu Tử Hạ.
Nhìn tướng ngủ chẳng ra thể thống gì của cô gái, hai mắt của người đàn ông sáng rực như vì tinh tú, đôi môi cong lên cười gian xảo.
Hàn Cao Lãng tiến lại gần, chui vào trong chăn ôm lấy người con gái vào lòng, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Sau khi tự xử trong phòng tắm, thần trí lúc này của anh tỉnh táo hơn, chợt nhớ đến kỳ đèn đỏ của Chu Tử Hạ còn hơn mười ngày nữa mới đến.
Vậy mà khi nãy cô dám câu dẫn anh, đã thế lại còn nói dối trắng trợn.
Với bản tính chiếm hữu cho riêng mình, Hàn Cao Lãng đâu để chuyện này cho qua một cách dễ dàng.
Đối với người đàn ông mà nói, càng phải xử phạt cô nặng hơn.
Hàn Cao Lãng cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái, đôi môi hơi mở để điều chỉnh hô hấp theo thói quen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười ma mị lộ rõ trên gương mặt gian xảo của người đàn ông, đầu lưỡi vươn ra liếm môi dưới đầy cám dỗ.
Giây sau, Hàn Cao Lãng cúi thấp người xuống, đôi môi mỏng bạc tình chạm vào chóp mũi của cô, sau đó hôn sang hai bên gò má, cuối cùng dừng lại trước cánh hoa mềm mại tựa như mới chớm nở.
Chu Tử Hạ theo phản xạ mà toàn thân co rút, đôi chân mày cắt tỉa tinh xảo nhíu lại, môi mỏng mím chặt như đang né tránh đi thứ trơn ướt đang trêu đùa.
Dù cảm giác man mác buồn ập đến nhưng không thể cản trở đến giấc ngủ ngon lành, Chu Tử Hạ không màng đến nguy hiểm đang cận kề ngay trước mắt, chỉ biết nghiêng đầu sang một bên, sau đó lại tìm được tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ.
Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, sau đó nương theo sự né tránh của cô mà tiếp xúc gần cô hơn.
Anh cũng không nhân nhượng gì, trực tiếp mở miệng cắn nhẹ lên khoé môi của cô.
Sau cùng cảm thấy chưa đủ, anh lại tạo thêm vài nốt đo đỏ in trên chiếc cổ trắng ngần, sau cùng ôm cô vào lòng ngủ.
Kim đồng hồ chuyển động từng tích tắc, năm tiếng cứ thế trôi đi thật êm ả.
Đến khi trời hửng sáng, Hàn Cao Lãng là người thức giấc đầu tiên.
Nằm nghiêng trên giường, một tay chống bên tay, tay còn lại vươn ra vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của người thiếu nữ, trong lòng của Hàn Cao Lãng cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào.
Mỗi ngày thức giấc, người mà anh muốn nhìn thấy đầu tiên sau khi mở mắt là người con gái mình yêu, được ngắm cô cuộn tròn trong vòm tay ấm áp của mình, trái tim của anh xao động từng hồi.
Gió mát từ bên ngoài cửa sổ luồn vào làm rèm cửa phất phơ trong không khí, trêu đùa làn tóc tơ đen óng của cô.
Hàn Cao Lãng nâng cằm của Chu Tử Hạ lên, định đánh thức cô bằng một nụ hôn nồng thắm.
Nào ngờ chưa kịp chạm môi, Chu Tử Hạ giật mình thức giấc.
Cơ thể theo thói quen hàng ngày mà bật dậy, đầu ngờ được lại đập đầu vào trán của người đàn ông.
"Ui da!"
Mặt nhăn mày nhó, Chu Tử Hạ đưa tay lên xoa xoa vùng bị tác động mặt, đôi mắt lười biếng khó khăn lắm mới mở to hết cỡ.
"Hàn, Cao, Lãng!"
Cô đay nghiến từ chữ một.
"Anh dám hôn trộm em!"
Trừng mắt lớn nhìn về khuôn mặt tỉnh bơ của ai kia, Chu Tử Hạ nhớ đến cảnh tượng gian díu hôm qua mình tận mắt chứng kiến, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Lời oán trách của cô vừa dứt, ngay lập tức khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phóng đại ngay trước mắt.
Chu Tử Hạ đứng hình mất vài giây, toàn thân cứng đờ lại.
Giờ phút này, cô cảm nhận được thứ gì đó ướt át đang bao phủ lấy cánh môi của mình, sau đó cơ hàm của cô bị tách mở, đầu lưỡi bị thâu tóm ép phải phối hợp theo.
Không khí trong khoang miệng dần rơi vào trạng thái khan hiếm khiến cho tâm trí của Chu Tử Hạ tỉnh táo hơn, ngay lập tức