Chu Tử Hạ không ngờ người vừa rồi bị cô làm bẽ mặt trước bao nhiêu con mắt của những người chức sắc có máu mặt lại đứng ra bênh một người xa lạ như cô.
Là vì coi cô là chị dâu tương lai hay là trong lòng anh ta đang âm thầm lên kế hoạch trả đũa?
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của trưởng bối, Hàn Cao Lãnh cố nặn nụ cười tươi trên khuôn môi, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt đằng đằng đầy sát khí chết chóc của người nào đó, hai bên huyệt thái dương toát mồ hôi hột.
Từ tận trong đáy lòng, Hàn Cao Lãnh không ngừng than trách.
Ông anh ạ, ông làm anh trai của tôi hơi lâu rồi đó.
Nhìn thấy mặt trời chậm có mấy giây thôi mà cả đời bị ai kia đem ra làm bia đỡ đạn.
"Hạ hoả, hạ hoả! Đừng tức giận! Tức giận sẽ tạo thêm nhiều nếp nhăn như vậy trông không còn xinh đẹp nữa!"
Hàn lão phu nhân liếc xéo Hàn Cao Lãnh một cái, khuôn mặt nhiều vết chân chim phủ đầy sương gió theo năm tháng dần trở nên lạnh lẽo, lời nói thoát ra mang theo tia lửa giận.
"Bị một đứa con gái tầm thường đánh trước mắt ta, còn nịnh bợ ta phải tha cho nó sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Cao Lãnh không dám để mọi chuyện đi quá xa, chỉ đành gượng gạo đáp lại.
"Bà không thấy sao, hai anh em con giống nhau như hai giọt nước, chị dâu nhận nhầm cũng là lẽ đương nhiên."
Hàn lão phu nhân đương nhiên không hài lòng trước lời nói minh oan của Hàn Cao Lãnh, giọng nói vẫn còn nhuốm đọng vẻ tức giận.
"Gây náo loạn trong bữa tiệc sang trọng của mẹ con, con nghĩ ta chấp nhận con bé trở thành dâu nhà họ Hàn sao?"
Nói xong, Hàn lão phu nhân liếc mắt nhìn về phía Hàn Cao Lãng, hàm ý của câu nói hiện rõ trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà.
Ý của bà đã rõ, một người phụ nữ không thuộc trong tầng lớp giới thượng lưu, không có chức sắc trong xã hội tuyệt đối không được bước vào biệt thự Hàn gia, dù chỉ là nửa bước.
Chẳng qua hôm nay là sinh nhật của Lâm Ỷ Phi, Hàn lão phu nhân không thể kiểm soát được quan khách được mời đến dự.
"Con không sao đâu, bà nội đừng tức giận như vậy! Để con dẫn bà đi xem mắt cháu dâu yêu quý của bà nha!"
Vừa nói, Hàn Cao Lãnh vừa dìu Hàn lão phu nhân về phía Lâm Kiều Sa đang đứng gần đó.
Chu Tử Hạ chui ra khỏi vòm tay của người đàn ông, cánh tay áp vào lồng ngực của anh, phiếm mắt của cô phiến hồng, trong lòng chịu bao nhiêu ấm ức.
Khi yêu Hàn Cao Lãng, cô không biết về gia thế của anh.
Chỉ biết người đàn ông làm chủ tịch của một tập đoàn lớn, điều này cô mới chỉ biết sau khi bị Hàn Cao Lãng cướp đi lần đầu tiên vào đêm sinh nhật thứ mười tám của mình.
"Hàn Cao Lãng, em lại gây rắc rối cho anh rồi!"
Biết vậy ngay từ ban đầu cô nên hỏi rõ về mọi thành viên trong gia đình của người đàn ông hơn, có như vậy cô không phạm phải sai lầm như vậy rồi.
Nhưng cô nào nghĩ xa đến như vậy, chỉ biết cuộc tình này đang dang dở, vẫn đang trong quá trình tìm hiểu và thấu hiểu lẫn nhau.
Cô chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ tiến đến cánh cửa hôn nhân với một người nào đó, căn bản tâm niệm cô vẫn đang không ngừng nhắc nhở, rằng cô vẫn còn trẻ, vẫn đang trong độ tuổi học tự lập.
Chu Tử Hạ cứ nghĩ bản thân mình không biết ghen, nào ngờ cô có tính ghen tuông ngang nửa với Hàn Cao Lãng.
Anh thuộc kiểu người đàn ông độc chiếm, một khi ghen lên chẳng khác nào hoá thành một con ác long, cường bạo chiếm đoạt con mồi béo bở.
"Mới đó đã làm em sợ rồi