Khi ấy anh đã cố níu kéo nhưng không thành, đã biết bao lần anh định gác bỏ công việc chưa hoàn sang một bên, về nước để hỏi cô rõ mọng việc.
Nhưng nếu như việc không thành thì công ty của anh sẽ phá sản, nếu như việc đó xảy ra thì anh không thể tố chất để chăm sóc người con gái mình yêu thương.
Nhắn tin, gọi điện để nói chuyện với cô, nhưng đáp lại anh chỉ là một mũi âm lạnh lùng, không có một giọng nói quen thuộc nhấc máy, không có dòng tin nhắn thân yêu nào được phản hồi lại.
Cứ như thế anh rơi vào trầm ngâm, mượn hơi men của rượu để giải sầu.
Nhưng khổ một nỗi càng uống càng tỉnh, càng tỉnh thì càng nhớ tới gương mặt quen thuộc, trái tim cô đơn đau thắt lại.
Nếu như người ta đã buông bỏ thì mình còn lý do gì để níu kéo?
Trong cơn say giấc nồng của cồn rượu nặng, Hàn Cao Lãng tự độc thoại một mình, suy ngẫm việc vì sao mình phải níu kéo cô gái trong khi cô ấy một mực đòi phũ bỏ?
Anh yêu cô...
Yêu rất nhiều...
Chính cô là người đã nhóm lên ngọn lửa tình yêu trong trái tim anh.
Nhưng nhóm lửa tình ấy chưa bùng cháy được bao lâu thì lại bị chính tay cô dập tắt bằng một gáo nước lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gáo nước lạnh ở đây là một đoạn tin nhắn vô cùng ngắn gọn, đầy súc tích, dễ hiểu.
"Chúng ta chia tay đi!"
"Xin lỗi, em đã yêu người đàn ông khác!"
"Anh ấy tốt hơn anh ngàn vạn lần."
"Anh đừng có hy vọng rằng có thể níu kéo em."
"Quên em đi, đừng vì tình yêu mà làm khổ trái tim mình."
Từng đoạn tin nhắn ngắn gọn gửi đến, Hàn Cao Lãng chỉ biết bồn chồn đứng ngồi không yên, đau đáu trong lòng, đầu ngón cái điên cuồng nhắn lại hỏi cô.
Nhưng một dòng chữ đáng ghét lại hiện trước màn hình: "Người này hiện không có mặt ở trên Messenger.
Tuỳ chọn khác."
Hay anh gọi điện thoại đến cho cô, đầu dây bên kia "tút tút" vài cái rồi tắt đi.
Nhắn tin qua số điện thoại thì hiện nút dấu chấm than đỏ chói, bonus thêm dòng chữ với phông màu đỏ quen thuộc: "Chưa gửi được."
Thử hỏi lúc đó bản thân mình nên cười đau khổ hay nên khóc?
Người ta đã giũ bỏ rồi, còn gì nữa đầu mà cố gắng níu kéo.
Thôi thì chấp nhận buông tha, nhưng con tim đâu chịu thả lỏng, cứ đau khẩu mỗi khi màn đêm kéo về, trong lòng rực thêu như lửa đốt nhớ đến người con gái thân thương.
Gần hai tháng sau anh về nước, biết được cô gái mình ngày đêm thương nhớ đã tốt nghiệp vào trường âm nhạc nghệ thuật.
Điều đặc biệt hơn nữa cô ấy vẫn độc thân, không có một bóng hình bạn trai bên cạnh, chỉ có những chàng trai trong trường ngày ngày vây quanh cô để xin tim vàng được làm bạn đời của cô.
Nhưng mà cô vẫn không màng đến.
Có lẽ nào cô đang chờ đợi ai đó chăng?
Chờ đợi mối tình đầu một ngày đó quay trở lại giải thích?
Hay là đợi người đàn ông phù hợp hơn đến xin tim vàng?
Nhưng số phận lại trớ trêu đến vậy, khiến cho cô gái ấy gặp lại người yêu cũ trong bối cảnh ướt át, xấu hổ ngượng ngùng đề đỏ mặt run chân.
Nếu như Đình không ăn chặn số hợp đồng hợp tác thì anh có còn cơ hội gặp cô không?
Chắc chắn là không rồi, bởi vì khả năng anh tiếp cận cô sau khi chia tay là rất khó.
Cô gái ấy như biệt tăm biệt tích khỏi ánh mắt của anh, dù anh có tìm giữa hàng vạn người qua lại thì cũng chẳng thể tìm được ra cô người yêu ấy.
Đến khi Đình Thẩm Giai đến van xin anh chấp thuận hợp đồng bồi thường của người ba tham lam, lúc bấy giờ anh mới nghĩ được ra cách gặp được cô.
"Muốn tôi chấp thuận vụ hợp đồng bồi thường này?"
Hàn Cao Lãng nhíu mi tâm lại, đầu ngón trỏ gõ lên mặt gỗ mun tạo ra những âm thanh ồn ào, ánh mắt lạnh lùng, trên gương mặt không đọng lại một chút biểu cảm dễ gần nào.
Đình Thẩm Giai hấp tấp, trên trán cô ấy đổ một