Hơi thở nóng rực phà vào bên tai cộng thêm cái thứ nóng rực kia cọ sát sau lưng, Chu Tử Hạ cành thêm khó xử.
Cái miệng nhỏ mấp máy mở ra nhưng không biết bản thân mình nên nói gì để đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Thật sự là ấm áp!
Cái ôm này thật sự đã hai tháng rồi Hàn Cao Lãng chưa từng được hưởng thụ, chỉ có đêm qua là mọi ký ức như được lấp đầy khoảng trống, khiến cho phân tâm của anh càng thoải mái hơn.
Không những ấm áp, nó còn có mùi hương rất đặc trưng.
Mùi hương ấy chỉ có tồn tài trên cơ thể của cô gái, đó là mùi hương của anh.
Bây giờ cơ thể của Chu Tử Hạ không còn ngọc nhà, trắng tinh như tờ giấy trắng nữa mà đã trở thành vật phẩm riêng của Hàn Cao Lãng.
Cả đời này cô chỉ là của riêng anh, mãi mãi không thể thế thân cho thứ khác.
"Anh...!dùng lực hơi mạnh rồi đó! Tính giết chết em bằng cái ôm này sao?"
KHÔNG THỂ SỐNG THIẾU EM.
Cả đời này cô chỉ là của riêng anh, mãi mãi không thể thế thân cho thứ khác.
"Anh...!dùng lực hơi mạnh rồi đó! Tính giết chết em bằng cái ôm này sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tử Hạ nhận thấy người đàn ông dùng lực ôm mình quá chặt, giống hệt như một cái kìm ghim chặt cô lại vậy.
Cô không dám cử động mạnh, chỉ thở dài mà thả lỏng toàn thân.
Hàn Cao Lãng không buông lỏng cơ thể cô ra mà ngược lại lực ôm càng siết mạnh vào, đôi môi ấm nóng của anh bao phủ lên cần cô trắng ngần.
Anh hôn nhẹ lên làn da mịn màng tựa như tuyết non đầu mùa, hít một hơi thật sâu mà cảm nhận mùi hương toả trên người của Chu Tử Hạ.
"Hạ Hạ, em thật là thơm."
"Thật khiến tôi phải lưu luyến."
Mỗi một câu nói, Hàn Cao Lãng lại lấy hơi hít thật sau, cuống họng thoát ra thanh âm vụn vỡ.
KHÔNG THỂ SỐNG THIẾU EM.
Mùi hương trên người của cô gái, nhịp đập con tim trong lồng ngực, lời nói trong trẻo của một thiếu nữ độ tuổi mười tám.
Tất thảy những gì Hàn Cao Lãng đều muốn gói ghém chặt lại trong vòng tay của mình.
Hàn Cao Lãng cố gắng ôm chặt lấy cô như đang sợ cô sẽ mãi mãi biết mất khỏi tầm tay của anh.
Anh rất sợ, sợ một ngày hắn sẽ còn được gặp cô, sợ một ngày cô sẽ ra đi mãi mãi không một lời từ biệt.
Cái ngày mà cô nói lời chia xa, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Ngày đó còn in sâu vào tâm trí anh đến tận bây giờ, sao không bứt rứt mà quên đi được.
Việc này quả thật là một cú sốc tinh thần của anh, khiến cho anh không kịp định hình mà phản ứng.
Đến khi chiếm lợi được thân thể của cô, khi ấy lòng anh nguôi ngoai đi một phần sầu lắng.
Giờ có lẽ là cô không thể nào rời xa anh được nữa, mãi mãi không bao giờ.
Bởi vì tấm thân này của cô đã bị anh đánh dấu chủ quyền rồi.
Chỉ khi anh buông tay thì tất cả mọi việc sẽ chấm dứt.
KHÔNG THỂ SỐNG THIẾU EM.
Vậy nên đến giờ phút này Hàn Cao Lãng vẫn cố níu kéo tấm chân tình đã tàn phai, anh rất muốn tô màu đậm nồng son vào thứ tình cảm nhạt nhoà này.
Rất sợ...
Chỉ sợ rằng lòng người đã đổi thay...
Mà người đó lại vẫn ngày đang mong nhớ, chi ly đếm từng ngày một tới ngày có cơ hội để gặp người mình thương.
Sợ...!sợ...!rất sợ...
Cảm giác lúc này của Hàn Cao Lãng thật sự là rất sợ.
Tất cả mọi thứ diễn ra như một giấc mộng chiêm bao vậy.
Ư, anh...!anh buông em ra, anh đang làm em nghẹt thở đó!
Buông tha cho em? Để em biệt tăm biệt tích như hai tháng trước sao?"
Hàn Cao Lãng đen mặt lại, giọng nói mang theo sát khí đằng đằng.
KHÔNG THỂ SỐNG THIẾU EM.
Hàn Cao Lãng đen mặt lại, giọng nói mang theo sát khí đằng đằng.
Chu Tử Hạ nói: "Không buông thì anh cũng nên thả lòng ra chứ?!"
Ôm chặt đến như vậy chẳng khác nào gián tiếp giết người diệt khẩu.
Kiếp trước rõ ràng cô có mắc nợ gì ai đâu để rồi kiếp này bản thân mình lại chịu khổ đến vậy.
Hàn Cao Lãng không những không buông cô gái ra mà gắt gao siết chặt thân thể nhỏ bé của cô vào trong ngực của mình.
"Làm thế nào để em không hờn dỗi đây, Hạ Hạ?"
"Cả đời này tôi không thể nào sống thiếu em."
Ôm lấy cô gái nhỏ bé vào trong vòng tay của mình, Hàn Cao Lãng cảm nhận được mùi hương