Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 45


trước sau



Câu này ẩn chứa rất nhiều hàm ý, Chu Tử Hạ không phải là một đứa ngốc, cô cảm nhận bản thân mình đang làm mồi cho lửa.

“Thức ăn đã bày sẵn ở trên bàn, anh không ăn là nó nguội mất nha.”
Vừa nói Chu Tử Hạ vẫn cố gắng tìm cách thoát ra khỏi chiếc gọng kìm đang gắt gao ôm lấy mình.

Hàn Cao Lãng hừ lạnh một cái, dùng sức kéo cơ thể cô áp sát vào cơ ngực tráng kiện của mình, hận không thể dung hoà vào một.

Tư thế ám muội này khiến cho Chu Tử Hạ lập tức rùng mình, hai tay của cô bất lực mà buông thõng xuống.

Phía dưới lưng của Chu Tử Hạ vừa vặn tiếp xúc với bộ phận phái nam đang nóng rực nhô cao lên dưới lớp quần âu, ma sát gián tiếp vào da thịt một luồng khí đốt nung chảy ý trí phản kháng của người thiếu nữ.

“Hàn Cao Lãng!”
Chu Tử Hạ không nhân nhượng gì, trực tiếp gọi thẳng tên lẫn họ của người đàn ông, hàm răng trắng đều cắn chặt lấy môi dưới như đang giữ bình tĩnh.

Hàn Cao Lãng không nói gì, một tay vẫn giữ lấy một bên gò đôi tay còn lại thì vuốt ve bụng đùi của cô, dần dần tịnh tiến về phía sau trong lớp đầm.

Chu Tử Hạ hốt hoảng, vội bắt lấy bàn tay hư hỏng của anh, ánh mắt cô liếc đảo mọi vật xung
quanh.

Cô sợ mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nét hoảng hốt ấy lập tức vụt tắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp mà thay vào đó là một nét mặt thất thần.

Sao… sao căn phòng này lại trống vắng không có một bóng người nào vậy?
Chu Tử Hạ khó hiểu, đảo ánh mắt xung quanh căn phòng.

Bấy giờ cô mới nhận ra mình đang ở một căn phòng đặt riêng, được thiết kế theo phong cách kiểu Nhật truyền thống.

Trong căn phòng chỉ có mỗi mình anh và cô, bảo sao anh lại có lá gan lớn muốn ăn có ngay tức khắc.

“Em yên tâm!”
Hàn Cao Lãng như đọc được suy nghĩ của cô mà mở lời đáp lại.

“Trong phòng chỉ có mỗi mình tôi với em, nên không có ai quấy rầy đấy không gian riêng tư của hai ta.”
“Không được! Nhỡ đâu có người đẩy cửa bước vào thì sao?”
Lúc đó thì không hay ho đâu.

Chu Tử Hạ thật nhìn xa trông rộng, cô sợ trong lúc chằm đắm vào trong dục vọng lại có nhân viên đẩy cửa bước vào giao đồ ăn tráng miệng tới thì sao?
Lúc ấy thì quá là đẹp mặt cô rồi, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch nỗi ô thẹn này.

“Không có mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không có kẻ nào quấy nhiễu không gian riêng tư của hai ta được.”
“Vậy nên…”
Hàn Cao Lãng nửa úp nửa mở không nói hết cấu, anh xoay người cô lại để có đối diện với mình.

“Vậy nên?” Chu Tử Hạ hồ đồ mà hỏi lại.

“Vậy nên đã đến lúc thưởng thức bữa điểm tâm trong ngày rồi.”
Chu Tử Hạ ngu ngốc không hiểu hàm ý của anh.

“Hó?”
Cánh môi khẽ mấy máy trước mặt, vừa no đủ vừa non mềm, Hàn Cao Lãng không chịu nổi sự cám dỗ mật ngọt của khoang miệng ướt át, lập tức hung hăng tiến tới muốn chiếm trọn đôi môi kia.

Reng… reng… reng…
Vào thời điểm môi anh cách cô một centimet thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu lên, phá vỡ không gian riêng tư của hai người.

Shit!
Hàn Cao Lãng chửi thầm một cái, quay sang nhìn với lấy điện thoại trong túi áo vest.

Nhưng đó không phải điện thoại của anh kêu, mà đó là tiếng chuông điện thoại đang nằm trong balo.

“Balo của em!”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên khi thấy balo của mình nằm trơ trọi trên ghế, bị áo vest của anh phủ lên.

Sao balo của cô lại ở đây cơ chứ?

Rõ ràng hôm qua lúc tan học Chu Tử Hạ có ra công viên hít thở bầu không khí cuối thu, rồi sau đó đứng dậy để trở về nhà cùng với Đình Thẩm Giai.

Mọi việc diễn ra kế tiếp cô mơ hồ không nhớ rõ, chỉ nhớ bản thân mình khi thức dậy tay chân đã bị xiềng xích, bộ đồ đồng phục cũng bị thay thế bằng bộ đồ ngủ bằng ren quyến rũ.

Rồi cô trải qua trận mây mưa kịch liệt đến rạng sáng, khi thức dậy lại một lần nữa chìm đắm trong hoan lạc, cho đến tận thời điểm bây giờ thì đang nằm trong vòng tay của anh.

Vậy thì balo của cô sao lại có ở đây có chứ?
Câu này ẩn chứa rất nhiều hàm ý, Chu Tử Hạ không phải là một đứa ngốc, cô cảm nhận bản thân mình đang làm mồi cho lửa.

“Thức ăn đã bày sẵn ở trên bàn, anh không ăn là nó nguội mất nha.”
Vừa nói Chu Tử Hạ vẫn cố gắng tìm cách thoát ra khỏi chiếc gọng kìm đang gắt gao ôm lấy mình.

Hàn Cao Lãng hừ lạnh một cái, dùng sức

kéo cơ thể cô áp sát vào cơ ngực tráng kiện của mình, hận không thể dung hoà vào một.

Tư thế ám muội này khiến cho Chu Tử Hạ lập tức rùng mình, hai tay của cô bất lực mà buông thõng xuống.

Phía dưới lưng của Chu Tử Hạ vừa vặn tiếp xúc với bộ phận phái nam đang nóng rực nhô cao lên dưới lớp quần âu, ma sát gián tiếp vào da thịt một luồng khí đốt nung chảy ý trí phản kháng của người thiếu nữ.

“Hàn Cao Lãng!”
Chu Tử Hạ không nhân nhượng gì, trực tiếp gọi thẳng tên lẫn họ của người đàn ông, hàm răng trắng đều cắn chặt lấy môi dưới như đang giữ bình tĩnh.

Hàn Cao Lãng không nói gì, một tay vẫn giữ lấy một bên gò đôi tay còn lại thì vuốt ve bụng đùi của cô, dần dần tịnh tiến về phía sau trong lớp đầm.

Chu Tử Hạ hốt hoảng, vội bắt lấy bàn tay hư hỏng của anh, ánh mắt cô liếc đảo mọi vật xung
quanh.

Cô sợ mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.

Nhưng nét hoảng hốt ấy lập tức vụt tắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp mà thay vào đó là một nét mặt thất thần.

Sao… sao căn phòng này lại trống vắng không có một bóng người nào vậy?
Chu Tử Hạ khó hiểu, đảo ánh mắt xung quanh căn phòng.

Bấy giờ cô mới nhận ra mình đang ở một căn phòng đặt riêng, được thiết kế theo phong cách kiểu Nhật truyền thống.

Trong căn phòng chỉ có mỗi mình anh và cô, bảo sao anh lại có lá gan lớn muốn ăn có ngay tức khắc.

“Em yên tâm!”
Hàn Cao Lãng như đọc được suy nghĩ của cô mà mở lời đáp lại.

“Trong phòng chỉ có mỗi mình tôi với em, nên không có ai quấy rầy đấy không gian riêng tư của hai ta.”
“Không được! Nhỡ đâu có người đẩy cửa bước vào thì sao?”
Lúc đó thì không hay ho đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chu Tử Hạ thật nhìn xa trông rộng, cô sợ trong lúc chằm đắm vào trong dục vọng lại có nhân viên đẩy cửa bước vào giao đồ ăn tráng miệng tới thì sao?
Lúc ấy thì quá là đẹp mặt cô rồi, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch nỗi ô thẹn này.

“Không có mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không có kẻ nào quấy nhiễu không gian riêng tư của hai ta được.”
“Vậy nên…”
Hàn Cao Lãng nửa úp nửa mở không nói hết cấu, anh xoay người cô lại để có đối diện với mình.

“Vậy nên?” Chu Tử Hạ hồ đồ mà hỏi lại.

“Vậy nên đã đến lúc thưởng thức bữa điểm tâm trong ngày rồi.”
Chu Tử Hạ ngu ngốc không hiểu hàm ý của anh.

“Hó?”
Cánh môi khẽ mấy máy trước mặt, vừa no đủ vừa non mềm, Hàn Cao Lãng không chịu nổi sự cám dỗ mật ngọt của khoang miệng ướt át, lập tức hung hăng tiến tới muốn chiếm trọn đôi môi kia.

Reng… reng… reng…
Vào thời điểm môi anh cách cô một centimet thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu lên, phá vỡ không gian riêng tư của hai người.

Shit!
Hàn Cao Lãng chửi thầm một cái, quay sang nhìn với lấy điện thoại trong túi áo vest.

Nhưng đó không phải điện thoại của anh kêu, mà đó là tiếng chuông điện thoại đang nằm trong balo.

“Balo của em!”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên khi thấy balo của mình nằm trơ trọi trên ghế, bị áo vest của anh phủ lên.

Sao balo của cô lại ở đây cơ chứ?
Rõ ràng hôm qua lúc tan học Chu Tử Hạ có ra công viên hít thở bầu không khí cuối thu, rồi sau đó đứng dậy để trở về nhà cùng với Đình Thẩm Giai.

Mọi việc diễn ra kế tiếp cô mơ hồ không nhớ rõ, chỉ nhớ bản thân mình khi thức dậy tay chân đã bị xiềng xích, bộ đồ đồng phục cũng bị thay thế bằng bộ đồ ngủ bằng ren quyến rũ.

Rồi cô trải qua trận mây mưa kịch liệt đến rạng sáng, khi thức dậy lại một lần nữa chìm đắm trong hoan lạc, cho đến tận thời điểm bây giờ thì đang nằm trong vòng tay của anh.

Vậy thì balo của cô sao lại có ở đây có chứ?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện