Bác sĩ Hàn nhận tập hồ sơ từ trong tay Mộc Tuệ, anh gật đầu đồng ý.
Anh ta vừa nhìn vào tập hồ sơ vừa bước đến bên bàn làm việc, không bận tâm đến thần sắc hốt hoảng của cô gái.
Chu Tử Hạ khiếp sợ, cô hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Tại sao hắn ta lại ở đây cơ chứ?
Chẳng phải hắn ta đang ở công ty sao?
Sao hắn có thể làm bác sĩ, đã thế còn là bác sĩ phụ trách bệnh tình của cô.
Chu Tử Hạ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhéo mạnh vào tay mình.
Ui da, đau quá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy là thật sự rồi! Hàn Cao Lãng thật sự đang ở trước mặt cô.
Bấy giờ Chu Tử Hạ mới nhận thức được, thấy vị bác sĩ đó tiến lại gần mình.
Theo phản xạ cô sợ hãi lùi lại phía sau.
“Anh… tại sao anh lại ở đây?”
Nối hoài nghi dấy lên trong lòng.
Lẽ nào khi anh ta mang hai thân phận chẳng?
Càng suy nghĩ Chu Tử Hạ càng ngớ người.
Vị bác sĩ nào đó sắc mặt không thay đổi, khẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm trong trẻo.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt thất thần nhưng không giấu đi vẻ đẹp của phái nữ, tựa như một đoá hoa tuyết thuần khiết.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng bác sĩ Hàn mở lời phá vỡ không gian im lặng.
“Ồ, tại sao tôi lại không được ở đây? Hử, Chu Tử Hạ?”
Giọng nói của vị bác sĩ có chút đùa cợt, đặc biệt là ánh mắt hiện rõ vẻ biển thái.
Chu Tử Hạ khẽ thầm than trong lòng, tại sao số cô lại đến đến vậy cơ chứ?
Lẽ nào hôm nay là ngày đen tối của cô, hay trước khi ra khỏi phòng làm việc cô bước nhầm chân chăng?
Thế giới này đúng là thật tròn, muốn chạy trốn, rời bỏ một ai đó thật là khó.
Càng xa lánh bao nhiêu thì khoảng cách ta với người đó càng thêm gần gũi và se kết.
Chu Tử Hạ siết chặt hai tay, mặt cố giấu đi vẻ ngạc nhiên.
“Không phải anh đang…”
Bác sĩ Hàn nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt vô cùng hứng thú, tiến sát lại gần
cô hơn.
“Tôi là bác sĩ phụ khoa, tại sao tôi không được ở đây cơ chứ, Chu Tử Hạ?”
Hơi thở của người đàn ông phà và khuôn mặt