Đình Thẩm Giai hỏi tiếp: “Cậu có nhìn khi hắn ta viết bằng tay nào không?”
Chu Tử Hạ khẽ nghiêng đầu, trong phân tâm không ngừng suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ về sự việc vừa xảy ra ban nãy.
Thôi toang rồi, lúc ấy vì quá bất ngờ khi gặp Hàn Cao Lãng trong phòng bệnh nên Chu Tử Hạ chẳng để tâm cho lắm, đến giờ nghĩ lại nhận ra bản thân mình không nhớ nổi người đàn ông cầm bút viết bằng tay nào.
“Ừm… lúc ấy cuống quá… cho nên mình cũng không để ý kỹ.
”
Đình Thẩm Giai bất lực mà thở dài, đúng là cô có một người bạn não cá vàng thật là mệt mỏi.
“Cạn lời…”
“Tại sao cậu có thể… cái não của cậu có thể thông minh chút được không?”
“Ai là trời, tại sao việc học lại nhớ như in trong đầu như vậy ấy thế mà cái việc quan trọng thì không để tâm đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thử hỏi não nương giúp người kiểu gì đây?!”
Chu Tử Hạ gãi đầu cười trừ.
+
A
Thật tình cô cũng không nghĩ bản thân cô lại mau quên đến như vậy, lẽ nào do nhiều đêm tâm tư về mối tình cũ chăng?
Quên đi, việc này nên quên đi.
Giờ Chu Tử Hạ cảm thấy hối hận rồi, đáng lẽ ra cô không nên mơ tưởng nhớ đến người yêu cũ.
Nhớ nhung nhiều quá thành ra có một ngày lại gặp lại nhau.
Nhưng hoàn cảnh gặp lại quá éo le, có không có diễn ra như những gì cô từng mơ tưởng mỗi khi màn đêm buông xuống.
Cô từng mơ tưởng, một giấc mơ hoài bão…
Giá như không có cô gái ấy thì có lẽ anh và cô đã có một mối tình sâu đậm, cùng anh trải qua những ngày dư âm của tình đầu nồng thắm.
Chu Tử Hạ đã từng nghĩ đến một tương lai, khi ấy cô tròn hai lăm tuổi thì anh sẽ cầu hôn cô, xin ba mẹ cô rước cô về làm vợ, rồi hai người có một đêm động phòng hoa chúc lãng mạn.
Càng mơ tưởng nhiều quá phải chăng một trong những hàng vạn điều ước nó trở thành hiện thực sao?
Đúng là anh đã quay trở về bên cô, ôm cô vào lòng, trao nụ hôn yêu thương, cùng chung sống một nhà, khép đôi mi chung một giường.
Nhưng mà mấy thứ đó diễn ra thật lố bịch, không lãng mạng như Chu Tử Hạ từng nghĩ, mà là người đàn ông này