Vậy mà sau khi thoát khỏi con đường sạt nghiệp ấy, Đình Mặc Thâm vẫn ngoan cố.
Ngày ngày điều chỉnh giá thành của cổ phiếu, nhân cơ hội đó mà ăn chặn tiền giá thành.
Đình Mặc Thâm ung dung tự đại, vươn tay đón lấy ly rượu vang sắp cạn ở trên mặt bàn, ngửa cổ uống ực một hơi.
“Lần này ta không sợ Đình Thị rơi vào con đường phá sản nữa rồi.”
Nói xong ánh mắt ông ta nhìn giá thành cổ phiếu đang lần lượt giảm xuống, khoé môi hiện lên nụ cười tự đắc.
“Ta đã tìm ra một tập đoàn sánh ngang bằng với Hàn Cao Lãng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ chờ giá cổ phiếu giảm xuống là số tiền này sẽ thuộc về tập đoàn La, Hàn Thị không thể nào rút hợp đồng đầu tư được bởi vì Hàn Cao Lãng đã ký hợp đồng với ta là mười năm.
Trong thời gian đó hắn ta sẽ tốn công sức để nâng giá của cổ phiếu lên, còn ta thì ung dung ngồi yên một chỗ mà nhìn vẻ mặt não nề của hắn ta.
Ngoài ra ta sẽ vừa rút vốn về vừa hợp tác bên Ảnh Thị, như vậy công ty của ta sẽ không rơi vào con đường phá sản như trước nữa.”
Đình Thẩm Giai đứng chôn chân tại chỗ, hốc mắt ngấn lệ mà nhìn về bóng lưng của cha mình.
Cô không ngờ ba mình lại là một người ngoan cố như vậy.
Rõ ràng ông ta tham nhũng trong công việc, ngày ngày đều ăn chặn số tiền đầu tư vào cổ phiếu.
Nếu như việc này mà không cứu vớt được, người dính vào con đường pháp luật là ba cô chứ không phải là ai khác.
Tỉ lệ sống sót đợt chơi lớn này là 5%, nếu không qua khỏi ván cược lớn này thì Đình Mặc Thâm ngồi tù là cái chắc.
Mà tập đoàn Ảnh Thị, người đứng đầu khôn ngoan, tài khéo không mọi tình huống không kém gì Hàn Cao Lãng.
Chỉ là trước kia giữa hai tập đoàn này có xảy ra xích mích, kể từ đó không hợp tác với nhau, vẫn luôn cạnh tranh nhau trong thị trường quốc tế.
“Ảnh Cận Tử là người không bao giờ dễ dãi.
Muốn hợp tác với hắn ta phải có vật trao đổi.
Ba tính mạng vật gì trao đổi?”
Đình Thẩm Giai biết cá lớn sẽ không bao giờ mắc lướt trừ phi có miếng mồi béo bở