Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 91


trước sau



Trong lúc suy nghĩ chẳng may Hà Bội Sam vấp phải hòn đá nhỏ kiến cho toàn thân cô thiếu chút nữa là một thăng bằng, cũng may mà cô không bị ngã hụt, vẫn bình tĩnh xử lý tình huống vấp ngã này.
Can cái tội không tập trung vào việc chính, rõ ràng bản thân mình đang chạy trốn người xấu mà linh hồn để trên mây vậy.
Như đọc được suy nghĩ nội tâm của người khác, thằng bé không cần Hà Bội Sam hỏi nó cũng tự động trả lời những câu hỏi cô đang muốn biết.
“Là em nhân lúc bọn họ ngủ say lén lút đổ thuốc xổ vào nước uống, nên bọn họ đều bị tào tháo đuổi!”
Hà Bội Sam chưa kịp phản ứng ra lời nói của thằng bé bỗng từ đâu đó xuất hiện người áo đen, tay hắn cầm cao dao hai lưỡi bén sắt đứng trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt mày Hà Bội Sam tái nhợt lại, cô quay người lại phía sau định bỏ trốn thì lại bắt gặp người đàn ông áo đen khác trên tay cũng cầm con dao hai lưỡi sắc nhọn.

Giờ đây cô bị bao vây bởi hai người đàn ông nguy hiểm.
“Nè nhóc, đừng nên lo chuyện bao đồng! Thứ bọn tao muốn là tính mạng của thằng bé, mày khôn hồn thì giao thằng bé lại cho tao, may ra mày có một con đường sống!”
Một người đàn ông phía sau lưng Hà Bội Sam lên tiếng.

Hắn ta không vội đả thương cô, thứ bọn hắn muốn là thằng bé trong tay cô chứ không phải mạng sống, vậy nên mới nhẫn nại yêu cầu cô giao thằng bé ra.
“Đừng hòng!”
“Đừng hòng!”
Bọn họ nghĩ cô là ai mà ra lệch cô trao trả thằng bé?
Chỉ có kẻ ngu mới đi nghe những lời mật ngọt của kẻ xấu.


Hà Bội Sam đâu phải là một đứa ngốc mới lên ba mà nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của người lạ đâu chứ, gần mười tám nồi bánh chưng đến nơi rồi mà vẫn bị lừa thì có mà nhục một kiếp làm người!
“Ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của bọn tao! Bỏ thằng bé xuống giao cho bọn tao, tao bảo đảm tính mạng cho mày! Sau khi mày đưa thằng bé cho bọn tao sẽ nhận được thù lao, năm trăm tệ không ít chứ?”
Tên áo đen ở phía sau lưng Hà Bội Sam dường như mất kiểm soát, song hẳn vẫn đè

nén cảm xúc đó ở dưới đáy lòng.

Miệng luôn dùng giọng ngọt ngon bùi mà dụ dỗ con mồi trước mặt, ánh mắt của hắn ta lo lắng nhìn về đứa trẻ đang nằm gọn trong cái ôm của Hà Bội Sam.
“Các người nghĩ tôi là một kẻ sống chỉ vì tiền bạc thôi sao? Xin lỗi, tôi không trao đứa trẻ này cho hai người! Tôi đã báo cảnh sát, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đến nơi thôi!”
Hà Bội Sam từ chối thẳng thừng lời đề nghị của bọn họ, không ngờ lại dám coi cô là một kẻ mù quáng trước vinh hoa phú quý.

Mặc dù gia cảnh của cô không khá giả mấy, nhưng người nhà đã dạy dỗ khuyên răn cô không nên tin tưởng vào lời nói ngon ngọt của kẻ xấu, nhất là loại người chuyên bắt cóc trẻ con này.
Chỉ có trời mới biết được lời nói của cô hoàn toàn chỉ là một lời nói dối, mục đích chính của cô là muốn nhanh chóng thoát khỏi hai tên đàn ông này.

Không chỉ có mỗi hai người bọn họ, mà phía sau họ còn đồng bọn đang lái xe tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chỉ có điều giờ này bọn họ chưa đuổi theo tới nơi, đáy lòng cô càng khẩn trương nhanh chóng thoát khỏi hai tên trước mặt này.
Hôm nay là một ngày đen đủi của cô, không những bị cắm sừng lại còn không mang điện thoại theo bên mình, toàn thân thì ướt như chuột lột, cái lạnh của cơn mưa đầu mùa đã dần ngấm vào da thịt của cô.
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, thả thằng bé xuống rồi nhanh chóng chút khỏi tầm mắt của bọn tao! Đừng nên lo chuyện bao đồng mà sớm ngày mộ nấm xanh!”
“Khôn hồn thì nên bảo vệ tốt cho bản thân mình, đừng vì chuyện này mà trên người bị lưỡi dao này tẩm quất!”
Vừa nói hai tên đó đồng thời bước từng bước chân chậm rãi tiến dần đến Hà Bội Sam.

Cô không chịu khuất phục lại bọn họ, vẫn ra sức bảo vệ thằng bé, còn bản thân mình vẫn cứng đầu không nghe theo mệnh lệnh của đối phương..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện