Thằng bé lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, ánh mắt lo âu, hành động khẩn trương mà gõ nhẹ vào mặt đồng hồ.
Chẳng bao lâu sau, bên tại của hai người truyền đến hai phát súng.
Hà Bội Sam không làm chủ được mình nữa rồi! Hai mắt cô tối sầm lại, toàn thân cô chao đảo ngã về phía trước.
Vào lúc cô chuẩn bị mất dần đi ý thức, trước mắt cô hiện ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông như ẩn như hiện trong đồng tử.
Hai mắt của Hà Bội Sam dần dần khép lại, bên tai cô lúc này văng vẳng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
“Xin lỗi, là do tôi đến muộn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Bội Sam mơ hồ mất dần đi ý thức nhưng vẫn miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
“Đừng… hại… thằng… bé.”
Kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ Thông Quốc Gia diễn ra thật suôn sẻ.
Mười ngày sau là ngày kỉ niệm năm tháng Hà Bội Sam hẹn hò với một người.
Ngày hôm nay, Hà Bội Sam diện trên mình một bộ váy trắng trễ vai, chân đi giày búp bê, makeup chút phấn nhè nhẹ.
Điểm thêm đôi môi trái tim một lớp mỏng son màu nâu đất.
Mình tone màu son nổi bật trên đôi môi của mình, Hà Bội Sam mỉm cười tấm tắc đánh giá.
“Son Blackrouge Ver2 A12 không bao giờ làm chị em phụ nữ thất đẹp!”
Phải nói màu tone của cây son này nó mịn màng, đỏ nâu trầm cứ gọi là chất như nước cất, cứ gọi là phê chữ ê kéo dài.
Mái tóc nâu bồng bềnh óng ả, đôi mắt màu biếc long lanh biết hờn.
Làn da trắng hồng cùng với nụ cười rạng rỡ như hoa nở buổi sớm mai.
Hà Bội Sam soi mình vào trong gương, sau đó xoay tròn một vòng ngắm nhìn dáng vẻ trưởng thành của mình.
Cô gái ngây ngô đầu tóc rối bời năm nào giờ đây trở thành một thiếu nữ tròn mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển thướt tha, đôi bàn tay búp măng đẹp đẽ trắng trẻo tấu lên từng khúc nhạc êm ru lòng người.
Chiếc cổ đẹp đẽ như thiên nga, bờ vai quyến rũ lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh.
Người đã đẹp này điểm thêm sợi dây chuyền ánh bạc