Không biết là có sức mạnh vô hình nào đang khống chế tôi không, nhưng đêm nào tôi cũng mơ thấy Tần Kỳ, đêm nào cũng như đêm nào! Tôi lo sợ đến nỗi người gầy rộc đi, không thiết ăn uống, lúc nào cũng sống trong tâm trạng lo lắng sợ hãi.
Giang Hàn thấy tôi suy sụp như vậy, lại càng có lý do để quan tâm tôi hơn.
Nhìn sự chân thành của anh ta, tôi nghĩ có lẽ anh ta thích tôi thật.
Tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ta.
Tôi quyết định như vậy cũng là bất đắc dĩ, tôi đang rất cần một người ở cạnh để nhanh chóng quên Tần Kỳ đi! Tuy khuôn mặt Giang Hàn giống hệt Tần Kỳ, nhưng tính tình trái ngược hoàn toàn.
Tôi biết anh ta có bí mật đang che giấu, nhưng cũng chẳng sao, nếu tôi không đào bới bí mật của anh ta lên, thì anh ta cũng sẽ chẳng làm hại tôi đâu.
Cũng thật kỳ lạ, từ khi làm bạn gái Giang Hàn, tôi không còn bị Tần Kỳ ám nữa.
Trước đây khi quen Tần Kỳ, cha mẹ tôi có biết chuyện, nhưng tôi chưa kịp dẫn anh ta về nhà ra mắt thì đã chia tay rồi.
Còn bây giờ quen Giang Hàn, anh ta chủ động nói muốn về ra mắt cha mẹ tôi.
Tôi đắn đo suy nghĩ mãi, nói thật là sau khi bị Tần Kỳ cắm sừng, tôi cũng chẳng thiết tha gì với tình yêu nữa.
Tôi làm bạn gái Giang Hàn cũng chỉ để nhanh chóng quên Tần Kỳ đi mà thôi.
Tôi còn tính đến tương lai, nếu Giang Hàn muốn lấy tôi làm vợ, tôi cũng đồng ý luôn, coi như một cuộc hôn nhân thương mại, đôi bên cùng có lợi thôi.
Thế là tôi dẫn anh ta về ra mắt cha mẹ.
Tôi cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, ở quê tôi, tầm tuổi này mà còn chưa lấy chồng là không khác gì gái ế cả.
Cho nên từ cha mẹ, bà nội, cho đến hai chị tôi đều giục tôi mau mau cưới.
Mọi người thấy Giang Hàn bề ngoài đẹp trai, lại giàu có, ai ai cũng yêu quý anh ta.
Tôi chợt nhớ năm xưa bà nội đi xem quẻ cho tôi, quẻ nói tôi là phúc tinh của cả nhà, xem ra nếu tôi lấy Giang Hàn, thì quẻ đó hiệu nghiệm thật.
Cha mẹ và bà nội tôi thật sự rất thích Giang Hàn, khen ngợi anh ta không ngớt miệng.
Tôi thì sao cũng được, nếu mọi người đã thích anh ta như vậy, tôi có cưới anh ta cũng chẳng sao! Tôi đã mất niềm tin trên đời này có đàn ông tốt rồi! Nếu anh ta có bội bạc cắm sừng tôi, thì ly hôn thôi, tôi cũng chẳng thiếu tiền để chu cấp cho cha mẹ.
Đáp lại thái độ yêu cho có của tôi, Giang Hàn lại rất nghiêm túc.
Cứ như vậy, nửa năm sau, anh ta cầu hôn với tôi.
Tôi rất bất ngờ, nhưng vì đã biết trước sẽ có ngày này, tôi bình tĩnh đồng ý.
Cha mẹ tôi đồng ý cả hai tay hai