Chợt "phựt phựt phựt" mấy tiếng, đèn trong phòng vụt tắt.
Đến lúc này tôi mới tỉnh táo lại, hốt hoảng quỳ sụp xuống đất, sợ hãi không nói nổi nên lời.
Ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ của ông quản gia và mấy người làm:
"Cô chủ! Cô có ở trong đó không?"
"Cô chủ! Cô mau mở chốt cửa ra!"
"Cô vào đó làm gì vậy? Cậu chủ vẫn chưa về mà!"
Tôi giật mình, đầu óc tỉnh táo hẳn! Tôi hoảng sợ lần mò theo những giá sách chạy ra ngoài, trong phòng tối om, tôi đi được vài bước lại ngã, cảm giác tuyệt vọng ập đến trong lòng tôi.
Liên tiếp gặp chuyện ma quỷ, rốt cuộc là do mệnh tôi hay nhìn thấy ma, hay là do Tần Kỳ đã gặp chuyện gì bất trắc rồi??
"Ầm" một tiếng, cánh cửa phòng bật tung, quản gia và những người làm tức tốc chạy vào, đưa tôi ra ngoài.
Mấy ngày nay tôi gặp quá nhiều chuyện đáng sợ, tâm lý luôn thấp thỏm sợ hãi, người đã lả ra không còn một tí sức lực nào.
Dẫu vậy tôi vẫn cảm nhận được, trong căn phòng này, hình như có một ánh mắt nào đó đang nhìn tôi, theo dõi tôi....
Mọi người đưa tôi trở về phòng, em gái giúp việc lo lắng đi ra đi vào, tôi nhìn cảnh này mà thở dài, cảm thấy mình thật vô dụng.
Tôi nói mọi người đi ra ngoài, tôi muốn ở một mình.
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng, tôi cố nhắm mắt ngủ, nhưng không tài nào ngủ được! Hễ mỗi lần nhắm mắt lại là tôi lại mơ thấy đứa bé yêu nữ đó, nó ghé sát mặt vào mặt tôi, nụ cười ngoác ra đến tận mang tai khiến tôi sợ dựng tóc gáy.
Nó luôn miệng nói đi nói lại một câu duy nhất:
"Mệnh của cô là mệnh sát phu....!mệnh của cô là mệnh sát phu....."
Tôi sợ lắm rồi, thật sự không dám ngủ nữa! Tôi đứng dậy lấy nước uống, khi đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương, tôi thoáng giật mình.
Người trong gương, khuôn mặt phờ phạc, hốc mắt trũng sâu, thâm sì như mắt gấu trúc, tóc tai rối bù xù như tổ quạ, không có một chút sức sống.
Người đó chính là tôi sao? Trông có khác gì quỷ đói không? Sao tôi lại thành ra bộ dạng đáng sợ thế này được chứ?
Tôi còn đang ngơ ngác nhìn bộ dạng thảm hại của mình thì chợt tá hỏa, người trong gương bỗng nhiên nở nụ cười với tôi! Tôi sợ đến nỗi chân tay tê cứng, miệng lắp bắp nói không nên lời! Rõ ràng đó là khuôn mặt của tôi, tôi thì đang sợ chết khiếp, mà khuôn mặt trong gương thì vẫn đang nở nụ cười!
Tôi sợ hãi bước giật lùi về đằng sau, khuôn mặt tươi cười trong gương méo mó dần, sau đó biến thành khuôn mặt quỷ dị của đứa bé yêu nữ! Tôi hét lên một tiếng thê thảm, vơ hết chai lọ mỹ phẩm trên bàn, ném vào cái gương.
Cái gương nứt vỡ, khuôn mặt đứa bé yêu nữ tan biến đi như chưa từng tồn tại.
Tôi mệt mỏi quỳ sụp xuống sàn nhà, thở hổn hển, nghiêm túc suy