Chẳng có ai mở cửa, tôi lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm.
Chết tiệt, đây đâu phải là phòng của ông quản gia, phòng của ông ấy ở hướng ngược lại cơ! Còn căn phòng tôi đang gõ cửa là phòng dành cho khách đến nhà ở lại qua đêm, hiện tại nó đang bỏ không!
Tôi mệt mỏi xoa xoa thái dương, không lẽ vì đang mang thai mà tôi lú lẫn hay quên đến mức này rồi sao?
Tôi cố lết đôi chân đang phù nề tê cứng của mình, quay về hướng ngược lại đi về phòng ông quản gia.
Chợt bên tai vang lên những âm thanh kỳ lạ, khiến tôi sững người đứng như chôn chân tại chỗ.
Tôi tự nhận mình đang mang thai, có thể hay quên lú lẫn một chút, nhưng chắc chắn tôi không đến nỗi bị điếc đâu! Âm thanh kỳ lạ tôi nghe thấy như tiếng đồ đạc xê dịch vậy, và điều kinh hãi là nó phát ra từ căn phòng trước mặt tôi! Nhưng...!rõ ràng làm gì có ai ở trong phòng đâu???
Có thể có người ở bên trong đang dọn dẹp? Tôi tự trấn an mình như thế, thử đưa tay vặn chốt cửa, phát hiện cửa được chốt từ bên trong, còn những âm thanh đồ đạc xê dịch thì lại vang lên ngày càng lớn!
Tôi thở hổn hển, chân tôi gần như tê cứng không còn cảm giác gì nữa.
Tôi cố gắng vịn tay vào tường chạy ra xa căn phòng này, nhưng dường như mọi cố gắng của tôi đang bị một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản! Chân tôi tê đến nỗi tôi không còn điều khiển được nó nữa!
"Tạch" một tiếng vang lên, chốt cửa mở ra, cánh cửa chầm chậm mở, ánh đèn lờ mờ từ bên trong phòng hắt ra.
Tiếng bước chân từ trong phòng vang lên.
Chân tôi không trụ nổi nữa rồi, tôi lảo đảo ngã xuống, trước khi nhắm mắt lại tôi vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ đồ màu đỏ quen thuộc.
Yêu nữ nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa, cái lưỡi đỏ chót khẽ thè ra liếm môi, trông như một con rắn độc đang ngắm nghía con mồi:
"Cô là người thứ 108, là người cuối cùng, đương nhiên cách chết phải khác với những người kia....."
"Cô sẽ bị hút cạn kiệt máu cho đến chết......."
Tôi sợ hãi co rúm người lại, hai tay đưa lên che chắn trước bụng theo bản năng.
Con yêu nữ từ từ bước từng bước về phía tôi, nó đưa tay bóp cằm tôi, nâng mặt tôi lên, nở một nụ cười tàn nhẫn:
"Cô muốn gọi người đến cứu sao? Ha ha ha..."
Tôi run lẩy bẩy, trán nhễ nhại mồ hôi.
Sao nó lại biết được tôi đang có ý định gọi người đến cứu chứ?
Trong lòng tôi có một linh cảm tồi tệ ập đến, tôi mở to mắt nhìn thẳng vào nó:
"Cô đã làm gì bọn họ rồi?"
Thảo nào em gái giúp việc đi sang phòng ông quản gia hỏi về liều lượng thuốc, mãi không thấy quay lại! Tôi tức giận quên hết nỗi sợ hãi, gạt bàn tay của con yêu nữ đang