Trên đó hiện lên khung cảnh cửa hàng hôm đó tôi đã đến, trước cửa còn dán thông báo niêm phong của cảnh sát.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt gương đã hiện lên khung cảnh chỗ tôi gặp Tần Kỳ lần cuối cùng, anh ấy đang ngồi bên một đống lửa, khuôn mặt gầy trơ xương, hai má hóp lại, hốc mắt hõm sâu, thâm sì như mắt gấu trúc.
So với lần trước tôi gặp anh ấy, bây giờ trông anh ấy còn gầy hơn, chân tay khẳng khiu chỉ còn da bọc xương! Anh ấy ngồi dựa lưng vào vách tường, mắt lờ đờ, thỉnh thoảng lại đưa tay ra sau gáy gãi gãi, rồi lại ngáp dài....
Tôi kích động ứa nước mắt, sao lại ra nông nỗi này được chứ? Dáng vẻ kia rõ ràng là người nghiện mà....
Tôi nghiến răng ken két, nhào qua túm áo con yêu nữ, điên cuồng gào hét:
"Chuyện này là sao? Cô đã làm gì anh ấy?"
Con yêu nữ gạt tay tôi ra, cười khẩy đáp:
"Ta đã nói rồi, ngươi là người thứ 108, là người cuối cùng, so với 107 người kia cách chết đặc biệt hơn, phải hút máu ngươi cho đến chết..."
Nói đến đây, hai mắt nó long lên sòng sọc, gằn từng chữ quát vào mặt tôi:
"Nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn sống trơ trơ ra đó! Ngươi không thắc mắc là vì sao ư?"
Tôi sực nhớ ra đêm đó chính mắt trông thấy Tần Kỳ rạch máu của chính mình, trong lòng đã ngờ ngợ đoán ra đáp án, nhưng tôi vẫn cố gắng gạt nó đi không muốn tin.
Con yêu nữ phá lên cười như điên dại:
"Là Tần Kỳ! Hắn đã lấy máu của chính mình để nộp cho ta thay vì máu của ngươi!"
"Quá trình rạch ngực lấy máu ở tim rất đau đớn, nhưng hắn vẫn làm vậy đều đặn suốt mấy năm qua! Mỗi tháng vào ngày trăng tròn hắn đều nộp máu cho ta đúng hạn!"
"Đồ ngu ngốc như ngươi đã hiểu chưa? Hắn sắp không chống chịu được nữa rồi! Để vượt qua cơn đau đớn, hắn buộc phải tìm đến một thứ có thể giúp hắn quên đi cái đau!"
Tôi quỳ sụp xuống đất, gào hét như một kẻ điên.
Tôi đã hiểu rồi, Tần Kỳ im lặng chịu đau đớn thay tôi mấy năm qua, mà bây giờ tôi mới hiểu!
Thì ra đó là lý do anh ấy tìm đến ma túy.....
Anh ấy sẽ bị mệnh sát phu của tôi khắc chết thật sao....
Trong lòng tôi toàn là cảm giác tuyệt vọng, chân tê cứng không nhúc nhích nổi, tôi giữ nguyên tư thế quỳ sụp trên đất, hai tay ôm bụng, không thể làm gì khác ngoài việc van xin con yêu nữ:
"Bây giờ Tần Kỳ đang ở đâu? Cầu xin cô đưa tôi đi gặp anh ấy!"
Nó ngửa cổ lên trời cười có vẻ đắc ý lắm, rồi bất ngờ vung tay lên.
Tôi chỉ kịp cảm nhận được có một luồng gió lạnh phả vào người thì đã thấy bàn tay nó chặt vào gáy tôi, sau đó là cảm giác đau buốt lên tận não.
Tôi ngã vật xuống đất, thiếp đi lúc nào không hay.
[...]
Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm co quắp ở một chỗ xó xỉnh nào