"Chỉ là 107 cái quan tài của chúng tôi thôi!"
Tôi cố bước đi tiếp, nhưng càng đi càng thấy hoa mắt chóng mặt.
Chỗ này âm khí quá nặng, tôi khẽ đặt tay sờ lên bụng, trong lòng ngập tràn lo lắng.
Đứa bé trong bụng tôi, nó còn chưa chào đời đã phải cùng tôi trải qua biết bao chuyện nguy hiểm! Tôi cứ bước đi như một kẻ vô hồn, đi mãi đi mãi, cho đến khi đi hết hai hàng quan tài, tôi bắt gặp một cái cửa nhỏ.
Tôi nhìn ngó xung quanh, nếu tinh mắt để ý sẽ nhận ra mỗi chiếc quan tài đều được đánh số hẳn hoi, từ 1 đến 107, duy nhất vị trí thứ 108 là trống trơn, không có cái quan tài nào.
Tôi chột dạ nghĩ thầm trong lòng, không lẽ vị trí còn thiếu đó là dành cho tôi?
Không đâu! Tôi không thể chết ở đây được! Ít nhất tôi còn phải sống để sinh đứa bé này ra! Nó không thể chết theo tôi được, nó không có tội lỗi gì cả!
Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa trước mặt.
Nó giống như cái cửa dẫn vào công đường xử án ngày xưa, hai bên hai cánh cửa, mỗi cánh cửa có một cái tay cầm.
Mỗi cái tay cầm đều là hình quỷ dạ xoa, khuôn mặt hung ác gớm ghiếc.
Tôi khẽ rùng mình ớn lạnh, đột nhiên tôi có linh cảm mình không nên mở cái cửa này ra.
Bên trong nó là cái gì, không đoán trước được, nhưng tôi cảm nhận được nó không phải là thứ tốt lành gì!
Tôi còn đang mông lung suy nghĩ, thì "kẹtttt" một tiếng nghe mà dựng tóc gáy, hai cánh cửa từ từ chầm chậm mở ra, mặc dù tay tôi còn chưa hề chạm vào nó! Tôi hoảng sợ bước giật lùi về đằng sau theo bản năng.
Hai cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là một không gian rộng lớn, sáng sủa hơn so với lối đi hai hàng quan tài khi nãy.
Chỗ này giống như một cái động đá, có bếp củi, có bàn ăn và giường nằm bằng đá, như thể có người đang sống ở đây vậy....
Tôi tò mò bước vào, thận trọng lên tiếng gọi:
"Tần Kỳ! Anh có ở đây không? Tần Kỳ!!!"
Đáp lại tôi chỉ là những âm thanh tiếng của tôi vọng lại.
Tôi tận lực đè xuống cảm giác sợ hãi, đi về phía bàn ăn.
Tôi đang có thai, đối với các loại mùi khó ngửi tôi rất nhạy cảm.
Tôi cảm thấy quanh đây hình như có mùi tanh, chính xác là mùi tanh của thịt sống....
Trên cái bàn ăn bằng đá có một đĩa thịt, là thịt sống, đầy ngồn ngộn thành một đống, vẫn còn đọng lại máu tươi.
Tôi không nhịn được bụm miệng nôn ọe, tránh ra hướng khác, tiếp tục lớn tiếng gọi tên Tần Kỳ.
Chợt có một động tĩnh thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi giật mình ngó qua nhìn lại đĩa thịt, kinh hồn bạt vía thấy đống thịt trên đĩa đang nhúc nhích!!!
Từ trong đống thịt có một thứ gì đó đỏ hỏn từ từ chui ra, tôi trợn tròn mắt nhìn,