Tim tôi đập thình thịch, lần trước con lợn đất của bà nội rơi vỡ, bà đã bị bỏng nặng, hiện tại tình trạng nguy kịch lành ít dữ nhiều.
Bây giờ lại đến lượt cái vòng này vỡ, liệu cha mẹ tôi có sao không đây...
Người của Tần Kỳ cũng đã đưa cả cha tôi lên thành phố từ hôm trước, tôi vội đi sang phòng cha mẹ, không thấy ai.
Tôi sực nhớ ra họ đã đến bệnh viện thăm bà nội tôi rồi.
Mí mắt tôi giật giật mấy lần, tôi hốt hoảng gọi điện cho tài xế chở cha mẹ tôi.
Vừa mở điện thoại lên, trùng hợp đúng lúc anh ta gọi cho tôi!
"Cô chủ, không ổn rồi, không hiểu sao xe bị đứt phanh, xảy ra tai nạn rồi...."
Tôi gấp đến thở không ra hơi, run rẩy nói mãi không nên câu:
"Cha...!cha mẹ tôi...!có sao không..."
"Thật xin lỗi cô chủ...!hai bác bị thương rất nặng...!hiện đang cấp cứu trong bệnh viện...."
Hai chân tôi mềm nhũn, bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, tôi lảo đảo ngã xuống....
[...]
Tình trạng của cha mẹ và bà nội rất nguy kịch, tôi ân hận bứt rứt vô cùng, bất chấp sự ngăn cản của Tần Kỳ, sống chết đòi ra khỏi nhà đến bệnh viện thăm họ.
Tần Kỳ khuyên nhủ tôi hết lời, nhưng lòng tôi hiện tại rất rối, không nghe vào tai nổi.
"Nhan Tiểu Đình, anh cảnh cáo em! Chỉ cần em bước chân ra khỏi nhà, người tiếp theo gặp chuyện chính là em đấy!"
"Em vào đó cũng chẳng giúp ích thêm được gì đâu! Em không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ đến đứa con sắp chào đời của chúng ta, có được không?"
Tôi phờ phạc suy sụp như một cái xác vô hồn.
Ngộ nhỡ...!ngay cả lần cuối cùng nhìn thấy họ tôi cũng không thể làm được thì sao?
Tần Kỳ sợ tôi trốn khỏi nhà, còn cho người nhốt tôi trong phòng.
Ở trong phòng đã bí bách, cộng thêm lo lắng cho tình trạng của cha mẹ và bà nội, tôi càng thấy ngột ngạt khó chịu hơn.
Tần Kỳ thấy tôi như vậy cũng đau lòng, nhưng anh ấy hơn người ở tính quyết đoán, làm việc dứt khoát, nhất quyết không cho tôi ra khỏi nhà.
Anh ấy thậm chí còn không ngủ cùng phòng với tôi, anh ấy sợ khi anh ấy ở trong phòng không chú ý, tôi sẽ lén mở cửa đi ra ngoài.
Tôi gần như phát điên, đầu óc lúc nào cũng ong ong, nhiều lúc không phân biệt được đâu là cảnh thật, đâu là tưởng tượng.
Thời gian này tôi rất hay bị ảo giác.
Đêm đó, tôi chán nản và tuyệt vọng ngồi nhìn cánh cửa phòng im ỉm đóng.
Ở bệnh viện trông chừng cha mẹ và bà nội tôi có người của Tần Kỳ, và hai chị tôi lặn lội từ quê lên nữa.
Tôi gọi điện hỏi thăm tình hình ở bệnh viện, hai chị tôi nói họ vẫn đang hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôi thất vọng, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi gọi đến và nhận được câu trả lời lần nào cũng như lần nào.
Tôi bất lực