Trên mặt gương từ bao giờ lại có một chữ "Tử" to tướng được viết bằng máu....
Tôi sợ mặt tái xanh tái xám, hồn ma Phong Nguyệt đi rồi, lồng ngực tôi đã bớt đau nhức, cổ họng cũng không còn nghẹn ứ nữa.
Tôi thử vặn chốt cửa, lần này cửa lại mở ra thật dễ dàng.
Tôi bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng, không thấy Tần Kỳ đâu.
Laptop của anh ấy vẫn đang mở, công việc vẫn chưa giải quyết xong, chứng tỏ anh ấy chỉ đi đâu đó một lúc rồi sẽ quay lại.
Tôi không xem tin nhắn riêng của anh ấy làm gì, nhưng đúng lúc liếc mắt qua, vô tình đọc được:
"Cậu chủ, không xong rồi."
Tôi nghi hoặc, nằm lên giường, nhìn trần nhà, trong lòng suy nghĩ miên man.
Một lúc sau, Tần Kỳ quay lại, hình như anh ấy ra ngoài nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tần Kỳ nhìn màn hình laptop, sau đó liếc qua tôi một cái.
Tôi nghi ngờ hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Không...!không có gì! Em ngủ trước đi, anh còn chưa xong việc!"
Anh ấy vừa nói vừa vội vã gập laptop lại, tránh đi ánh mắt của tôi, đi sang phòng bên cạnh.
Sáng hôm sau, những âm thanh ồn ào từ tầng dưới vọng lên làm tôi thức giấc.
Tôi sờ tay sang chỗ bên cạnh, không thấy Tần Kỳ đâu.
Trong lòng tôi nổi lên một linh cảm tồi tệ, tôi vội xuống giường, ôm bụng nặng nề đi ra ngoài.
Từ tầng 4 nhìn xuống cổng lớn, tôi tá hỏa thấy có xe cảnh sát đỗ ở đó.
Tôi lo lắng, quên cả lời dặn của Tần Kỳ là không được rời khỏi trận pháp, vội vã chạy xuống tầng dưới xem có chuyện gì.
Kết quả, tôi thấy Tần Kỳ bị một đám cảnh sát dẫn đi.
Tôi kinh hãi chạy theo, lớn tiếng gọi anh ấy.
Nghe thấy tiếng tôi, anh ấy nhíu mày:
"Ai cho em đi xuống đây? Quản gia, mau đưa cô ấy lên tầng 4!"
Tôi cố sức vùng vẫy nhưng sức của một người đang mang thai làm sao địch lại mấy người giúp việc, tôi bị họ đưa lên tầng 4, trơ mắt nhìn Tần Kỳ bị đám cảnh sát dẫn đi.
Tần Kỳ lại cho người nhốt tôi trong phòng, có lẽ anh ấy sợ tôi lại nghĩ quẩn ra khỏi nhà đến đồn cảnh sát gặp anh ấy.
Trải qua những giấc mơ con mình bị ăn óc lặp đi lặp lại, tôi đã biết suy nghĩ hơn, không hề có ý định ra khỏi nhà.
Tôi phải hết lời năn nỉ ông quản gia:
"Quản gia, tôi hứa sẽ không rời khỏi trận pháp nửa bước.
Ông hãy kể cho tôi nghe, rốt cuộc Tần Kỳ đã gặp phải chuyện gì? Tại sao anh ấy lại bị cảnh sát dẫn đi chứ??"
Ông quản gia rầu rĩ nói vụ án của Phong Nguyệt được người nhà cô ta đào bới lại, tìm ra bằng chứng bất lợi đối với Tần Kỳ.
Anh ấy hiện là nghi phạm, đương nhiên bị dẫn đến đồn cảnh sát.
Tôi choáng váng, thảo nào hôm qua Phong Nguyệt lại hiện hồn nói với tôi, cái gì mà kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thì ra cô ra đã bắt tay với con yêu nữ, cùng nhau hãm hại chúng tôi.
Tần Kỳ bị