Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Chương 6


trước sau

Ngày thu cô tịch.

Thời gian lên lớp, ngay cả chú chim se sẻ ngoài cửa sổ kia, chúng ta cũng có thể nghe giọng hót ríu rít của chú.

Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, Tư Đồ Tĩnh ngồi trên chiếc ghế xoay ngẩn người.

Tiết học này, anh xin thầy nghỉ, một mình tránh ở văn phòng của hội học sinh, lí do  là chuẩn bị lại các hạng mục chi tiết của công tác đoàn hội, trên thực tế chỉ là do anh muốn yên tĩnh một chút mà thôi.

Không phải đối mặt với bất kỳ ai, anh chỉ muốn một mình là đủ.

Không khí êm dịu đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, trong đầu óc cứ mãi quẩn quanh về việc ngày hôm qua mà Ngải Kim gọi điện thoại đến chỉ trích mình.

"Tư Đồ Tĩnh, tôi thấy anh quá đáng cũng vừa thôi!" Cô bé có tâm hồn nhạy cảm này, ngay câu đầu tiên đã mắng anh rồi.

“Đâu có? Tôi có báo trước mà." Nhìn hình ảnh của cô hiện trên màn hình, khiến anh lại thấy không yên lòng.

“Anh không có tâm với người ta,thì cũng đừng có đùa bỡn tình cảm của người ta chứ......"

"Có sao? Tôi thấy cũng OK mà." Cầm microphone, anh vừa trả lời, vừa nhìn vào màn hình tinh thể lỏng cực lớn, khóe miệng nhếch lên, dường như người đầu dây bên kia đang cùng anh nói chuyện phiếm ; chị dâu anh - người vừa bưng nước trái cây bước vào, bàn phím cũng không nhận thấy tiếng gào thét ở đầu dây bên kia.

Có thể thản nhiên, lịch sự trả lời như vậy. Cuối cùng là anh đeo mặt nạ trên mặt từ lúc nào? Ngay cả anh cũng không thể biết được.

Anh chỉ cần biết là thế giới này vẫn xoay có thể dựa anh mà hạ màn an toàn, trong lòng anh cũng nhận thấy rằng không hề thích hợp, cũng sẽ chẳng ai biết trong lòng anh không vừa ý điều gì.

"Ăn nhiều một chút đi!" Đỗ Như Hủy đem cây tăm cắm vào hoa quả trên đĩa.

"Cám ơn." Tư Đồ Tĩnh vừa gật đầu, vừa cùng Ngải Kim đang hùng hùng hổ hổ nói chuyện, giọng nói bình thản lại lễ độ làm cho người ta cảm thấy dường như là do lỗi của đối phương.

Cũng đều là do các cô không phân phải trái, chắc muốn tìm phiền toái?

Ngải Kim bị thái độ của anh chọc tức đến không chịu được, mắng chưa đến mấy phút rồi ngượng ngùng đột nhiên ngắt máy. Có bị khùng mới tức giận với bức tường.

Còn anh sau khi cúp điện thoại, vẫn ngồi ở phòng khách đem các đĩa DVD mình thuê xem hết mới trở về phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện với Ngải Kim. Ngay cả Đỗ Như Hủy muốn nhân cơ hội này cùng anh trò chuyện thêm vài câu, đều bị anh thoái thác nói có việc bận không rảnh.

Nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, cô mới buông tha ý muốn cùng anh trò chuyện.

Trở lại phòng, anh thôi diễn kịch, rã rời nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, chẳng bao lâu sau ngủ thiếp đi.

Anh loáng thoáng thấy trong giấc mộng, những cô gái đã từng quen với anh đều hiện lên, không ngừng hỏi anh: "Vì sao lại bỏ em?"

“Anh không có
bỏ em, chỉ là do chúng ta không hợp nhau. " Anh lạnh nhạt tỏ vẻ lý trí.

Các cô gái không tin, bắt đầu cãi nhau...... Cho khi có ai đó tỏ tình, anh sẽ đồng ý, cũng chẳng nhớ ai ra ai.

Mấy cô gái đó cũng khá là thần kinh, quá ồn ào...... Anh chịu không nổi!

Trên thực tế, qua nhiều lần chia tay với các bạn gái, cũng không phải do anh nói trước, đều là do đối phương chịu không nổi thái độ thờ ơ của anh mà tự động nói ra lời chia tay.

Không vỗ về, không cố níu kéo...... Anh cũng đồng ý. Phản ứng lạnh nhạt của anh làm cho họ kia càng bị tổn thương hơn, bắt đầu oán hận sự vô tình của anh.

Các cô bắt đầu hoài nghi về những lời ước hẹn lúc trước anh đã từng nói đến có phải hay không là thật sự? Anh thật sự có yêu sao?

"Sao lại không thương? Tôi cũng đâu phải là người nói lời chia tay!" Tư Đồ Tĩnh bưng ly cà phê để trên bàn, khẽ nhấp thêm một ngụm.

Cappuccino, cà phê pha sữa tỷ lệ 50%, nồng đậm mùi sữa thơm.

Anh thích nhất uống loại cà phê này, tựa như cuộc đời của anh, yêu hay không, tỷ lệ là 50-50, không cần thêm đường, anh có thể chậm rãi thưởng thức vị đắng quyện trong đó.

Điều này, cũng giống hệt đời anh.

Bạn gái bên cạnh đổi thành Tá Đằng Hồng Diệp, có thể hay không tương đối khá hơn? Hay là cũng như bao cô gái khác kết quả đều giống nhau? Kỳ thật chính anh cũng không biết.

Anh không có bạn gái khác, cũng không còn cùng những cô gái khác đùa giỡn, mập mờ......

Anh vẫn còn nguyên khát vọng về một tình cảm ổn định, làm phong phú cuộc đời anh, có người quan tâm đến anh, anh cũng có thể quan tâm cho cô ấy, trong lòng vẫn vương vấn mãi điều này..... Nghĩ đến cô, khóe miệng anh bất giác giương lên, mang theo niềm hạnh phúc.

Nguyện vọng như vậy lại rất khó đạt được sao?

Tư Đồ Tĩnh mang theo cảm xúc mông lung ngồi trước máy tính, suy tư về chuyện tình cảm một hai năm nay, vẫn chưa tìm ra giải đáp.

Chẳng qua, anh chưa từng nói thế với những cô gái anh quen.

Bởi vì các bạn gái của anh chẳng muốn nhìn thấy bộ dạng hèn nhát vô dụng này, bọn họ chỉ muốn thấy anh thẳng thắn, cơ trí quyết đoán giải quyết được tất cả các vấn đề. Lúc chuyện trò thì vui vẻ, vấn đề khó khăn đến mấy toàn bộ đều được anh giải quyết dễ dàng..... Các cô ấy chỉ muốn nhìn thấy một Tư Đồ Tĩnh hoàn hảo như vậy thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện